- Biết được, cái đệch. Vào đấy, ngoại cảnh nó tác động, làm con người mày biến chất lúc nào không hay luôn đấy. Như con bồ đầu tiên của tao ấy, tao với nó yêu nhau từ năm lớp 10. Lúc ấy thì động lực lắm, vì nó mà tao quyết học hành rồi bớt chơi bời lung tung, cái tình cảm trẻ con hồi ấy trong sáng vờ lờ, chứ đéo "XH" xếp hiếc như bây giờ đâu. Rồi thì cũng say đắm lắm, có hôm đạp xe đến 10 giờ đêm mới về. – Nó nói.
- Đi đéo đâu mà 10h đêm mới về?
- Ừ đi kiếm nụ hôn đầu đời. – Nó cười nhạt.
- Thế vị nó như nào?
- Đờ mờ toàn mùi bánh cuốn, tối hôm đấy bố nó đi công tác về, mua bánh cuốn làm quà mới đau, giờ nghĩ lại là ngửi thấy mùi hành khô cmnr. – Nó nói.
- Cái đệch. – Mình cười sặc sụa.
- Nhưng mà "người tính bằng sao, trời tính"... Nó vào đại học năm đầu, cũng thuộc dạng công tác đoàn thanh niên tích cực, mà hồi đấy thì tao vẫn quan tâm nó lắm, nhưng chắc cũng không bằng được thời cấp 3 vì mỗi đứa học một nơi mà. Rồi thì có thằng khác tán nó, nó cũng đổ. Đờ mờ "mưa dầm thấm lâu", mình thấy các cụ nói chuẩn đéo để đâu hết.
- Rồi sao? – Chưa bao giờ mình thấy thằng Duy Dê cứt thối nó tâm sự như này.
- Ờ thì nó bảo là cho thời gian suy nghĩ, nhưng mà tao next cmnl. Đờ mờ cái kiểu "suy nghĩ" bố ghét vãi, đã đéo cần thì thôi bước cmnd, suy nghĩ bày đặt. – Nó nói.
- Sao bức xúc thế?
- Hôm qua là ngày mà lần đầu tiên tao hôn nó, nên hơi tâm trạng với nhớ về nụ hôn đầu đời tẹo, thôi kệ mẹ. Đi xuống căng tin đi, đói vờ lờ. Tao khao. – Nó vỗ vai mình.
- Ờ rồi đi. – Mình với nó xuống căng tin, ngồi hàn huyên chuyện trò đủ kiểu, cơ mà "miss" mẹ cái tiết 1 lúc nào không hay.
Cả buổi, mình ngồi "chém gió" với cu cậu cùng thằng Khánh Cứt cho Duy Dê nó đỡ tâm trạng, đúng là không gì quý bằng bạn bè tri kỷ.
Trưa nay thì mình về nhà cùng nỗi nhớ vợ con và nỗi buồn khôn nguôi. Cái Hoa thì cũng chả có nhà, nó đi học thêm, gọi điện về cho mình là không phải nấu cơm phần nó. Con dở, đếu ai thèm nấu cho nó cơ chứ. Nói thật Hoa nó cũng là người tốt, cơ mà hơi đỏng đảnh một tí, vì là con út nên được ông anh nó chiều lắm. Ông anh nó thì phải gọi mình là anh mới đúng, cơ mà mình không quen, toàn xưng hô với tư cách là bề dưới.
Mình về ăn cơm cùng mẹ, mẹ cũng hỏi qua loa vài chuyện. Tết này chắc cũng sẽ buồn lắm đây vì Linh về quê mà, hic hic. Giờ nhớ lại cuộc sống của mình khi chưa có Linh, đi học, ăn, chơi điện tử, ngủ, rồi lại ăn. Cuộc sống thật nhàm chán. Nhưng mình rất hạnh phúc, vì người con gái của mình đã mang đến sự mới mẻ và tươi trẻ cho con sâu dại khờ và yếu đuối của mình.
Hôm nay chap hơi ngắn, vì nhân vật chính về quê cmnr, các thím thông cảm em nhé. Các thím bảo viết dài dài, em cũng muốn viết dài lắm đấy chứ, cơ mà ngày hôm nay nó vô vị + tẻ nhạt như này, em cũng chả biết nói thêm cái gì @@.
Chân thành cảm ơn các thím đã theo dõi chuyện của em, mai Linh lên chắc sẽ có thêm những phần ôm hôn thắm thiết cho thỏa nỗi nhớ.
Ngày 20/01
Sáng chủ nhật mình được nghỉ, tranh thủ ngủ nướng phát cho nó sướng hỹ hỹ. Trời Hà Nội đỡ rét hơn rồi, vì thế mình tự nhủ nhất quyết hôm nay phải tắm, cả tuần không tắm rồi! Đùa tí chứ hôm nào mình chả tắm. Ngủ nướng đến tận 10h hơn mới dậy, mỏi rã cmn rời. Mình uể oải ngáp ngắn ngáp dài vào phòng tắm vệ sinh cá nhân phát rồi xuống nhà xem có gì xơi không. Cơ mà cái con sâu hư đốn của mình nó cứ cựa quậy không yên, mà mình lúc đi ngủ thì thường thích "thả rông chim cò" cho nó thoáng khí, chứ nó chết ngộp thì hỏng hỏng.
Xuống thì mình thấy ông bà già đang ngồi xem tivi.
- Có gì ăn không mẹ?
- Còn miếng bánh chưng đấy, mang ra mà ăn nốt.
- Bánh chưng rán hả mẹ?
- Ừ, ăn vừa vừa tí trưa còn ăn cơm.
- Thôi con làm nốt 3 miếng này, trưa nghỉ cơm luôn.
- Ừ. Thế cái Linh mấy giờ mới lên? – Mẹ hỏi mình.
- Con chả biết, chắc tầm 3 4h chiều. Mà mẹ nhớ con dâu hay sao mà hỹ hỹ. – Mình cười đểu.
- Thì nó chăm chỉ, mẹ quý nó, chứ ai lười như mày.
- Hô hô, lại bênh con dâu rồi.
- Mày, cái thằng, dâu với rể, nghe ngứa cả cái mông. – Bố mình nói.
- Đang ăn bố cứ mông với miếc ghê cả người.
- Lại không? Dại gái là chết chết, hỏng hết cả đời thanh niên. – Bố mình chép miệng.
- Bố đúng là chả biết gì. Con gái thời nay đâu có như con gái thời xưa.
- Sao không giống?
- Con gái thời nay hơi xinh xinh tí thì lại chả chịu học hành, đâu như Linh. – Mình cười, tự hào khoe với 2 sếp về cô con dâu quý hóa.
- Đấy. Cái dốt của mày là ở đấy. Mình là đàn ông, phải nắm đằng chuôi, kể cả thích nó gấp trăm gấp nghìn lần, vẫn phải tỏ ra là "bơ", là không cần, vậy gái nó mới khoái. Dốt lắm con ạ. Thôi bỏ tiền bao tao nồi lẩu gà với két bia, tao truyền cho 10 kế sách tán gái. – Bố nói, vỗ đùi phát kêu đét.
- Thôi con chịu.
- Mà cái Hoa nó có nhà không mẹ? – Mình đang định lên phòng.
- À nó đi đâu từ sáng sớm ấy
.- Vâng, thế thôi con lên phòng đây. – Mình lên phòng, nằm chơi game với đọc truyện một tẹo. Rồi mình ngủ lúc đếu nào không hay. Đúng là trời lạnh lạnh, nằm trong chăn ấm mà đọc truyện, thì chả mấy mà ngáy ro ro.
Đề xuất Voz: Khi Miền Ký Ức Giao Thoa