Logo
Trang chủ

Chương 182

Đọc to

Hà Nội... Trời mưa phùn và rét...

Vậy là sắp đến Tết rồi, thời gian qua nhanh thật đấy. Nhớ cái lần đầu tiên rủ Linh đi ăn chè khi em mới chuyển lên, trời vẫn còn nóng như đổ lửa, mồ hôi mồ kê toát ướt đẫm hết cả áo. Và trong cơn gió mùa hạ dịu dịu nhè nhẹ, lãng đãng lại có mùi thơm hoa sữa phảng phất đâu đây.

Hôm nay Linh vẫn chưa lên, chắc phải chiều tối mai nàng mới "cập bến đò tình yêu" của mình. Buồn thì cũng có đấy, cơ mà trong tình yêu, đôi lúc cũng cần khoảng lặng, để ta thấy người ấy quan trọng như nào với ta...

5h sáng mình dậy, hôm nay mình dậy sớm lắm, mình cũng chả hiểu tại sao nữa, cơ bản là thấy hơi trống vắng trong lòng. Hôm qua thì mình cũng chỉ nhắn đôi ba tin với Linh rồi hai đứa lăn ra ngủ. Mình dậy đánh răng rửa mặt và làm một vài "thủ tục" khác như cạo râu và chải chuốt tí xíu. À các thím chỉ giáo cho mình phát là làm sao để lên râu cứng nó nhanh nhỉ? Trông như kiểu râu con kiến của du học sinh Mỹ ấy, trông "men" vờ lờ! Mình xuống nhà ăn sáng cùng ông bà già, hôm nay thằng em mình được nghỉ, lâu lắm mình không nói chuyện với nó.

- Hôm nay mày nghỉ à? – Mình hỏi nó.

- Vâng, em được nghỉ.

- Thằng H ăn nhanh lên rồi mà còn đi học, không thì lại muộn bây giờ. – Mẹ nói với mình.

- Vẫn sớm mà mẹ, làm gì phải vội vàng.

- Thế dạo này thằng út học hành như nào? – Bố mình hỏi, vẫn chỉ là xoay quanh vấn đề học và học.

- Vẫn bình thường mà bố.

- Hôm nọ mẹ đi họp phụ huynh cho mày về, mẹ chả kêu mày học kém văn còn gì. – Thằng này được cái học ngu văn lắm các thím ạ. Thế mà nó "chém gió" ảo vờ lờ!

- Thì con giống bố chứ sao.

- Mày láo. Tao hồi xưa học văn đỉnh nhất cái xóm ấy, tả văn toàn được các cụ khen là chân thực. – Bố kể hồi xưa bố toàn phải ra đình học, chứ làm gì được đi học ở trường lớp khang trang như bây giờ.

- Bố lại chém. Con có thấy bao giờ bố viết thư cho mẹ đâu. Chắc tại văn ngắn nên không viết được. – Mình vào hùa.

- Ừ đúng, hồi xưa tôi chưa bao giờ thấy ông viết thư cho tôi. – Mẹ mình cười cười.

- Đấy, bố thấy chưa.

- Ô tiên sư hai thằng, tao bưng bô đổ cứt cho chúng mày mấy năm trời, mà chúng mày vào hùa với mẹ hả? Láo, đã thế thì tao sẽ cắt tiền tiêu vặt tháng này của mày, còn thằng H, vẫn chưa mua cái bao đấm bốc phải không? Thế thôi đừng mua nữa nhé. – Ông già nói, mình buồn cười vãi.

- Ấy, làm gì mà "sếp" nóng thế, thôi con đùa đấy, chứ bố con mà dốt văn thì chả còn ai giỏi văn nữa bố nhỉ? – Thằng em mình nói, nịnh nọt ác vãi.

- Đấy, thế còn tạm tạm. – Ông già cười khoái chí, chả hiểu sao mà tính ông vô lo vô nghĩ, phóng khoáng và bất cần đời.

- Thôi con đi học đây, mệt với bố quá. – Mình cười cười, chào bố mẹ rồi dắt xe đi học.

Trên con đường đến trường, cơn gió lạnh khẽ luồn qua chiếc áo khoác khá ấm của mình. Từng đợt mưa phùn rả rích như ông trời "đái dắt" hắt thẳng vào khuôn mặt điển trai, và có phần hâm hâm của H. Thoáng nhìn quanh khi đến con đường của em "trứng khủng long" quen thuộc, cơ mà chả thấy em đâu, chắc giờ em đang dưới cánh của thằng đại gia bụng phệ nào, hoặc có khi ngồi sau lưng một anh chàng sinh viên đẹp trai chung tình và có một tình yêu chân thành cũng nên. Tốt nhất là không nên đánh giá một người qua vẻ ngoài, nhưng cái chân lý bất hủ: "Gái xinh không bao giờ ngồi sau xe đạp" thì luôn đúng.

Mình đến lớp, thằng Duy Dê đã "bậu" ở đây rồi, mặc dù hôm nay mình đi học khá sớm.

- Ồ đệt, đến sớm thế? – Mình hỏi, thấy nó đang ngồi nghịch nghịch cái điện thoại.

- Ờ, vừa đến thôi, mả mịa hôm qua đi với thằng Khánh Cứt, mệt rã rời, mà chả thấy gái gú cái đếu gì.

- Sao sao? Bị mấy em "bỏ bom" à?

- Không… à mà nói thế cũng được. Tự nhiên nó dẫn mấy đứa teen teen lớp 11 lớp 12, rồi bảo mình tán.

- Thế sao không thích à?

- Cũng không hẳn.

- Không xinh à? – Mình thắc mắc, mọe con Dê cụ này hôm nay "nghén" à hay sao mà ảo vãi.

- Không phải, tự nhiên giờ thấy mấy đứa ấy trẻ con quá, yêu cứ phải chiều chuộng này nọ. Mệt lắm.

- Ờ thì tất nhiên cmnr, tâm lý con gái, đứa nào chả muốn nhiều người quan tâm. – Hôm nay thằng "cứt bò" này suy nghĩ ác ghê.

- Cũng tùy thôi, nhưng có thể nói đa phần là thế. – Nó trầm tư.

- Cái đờ mờ, hôm nay sao thế? Đau bụng đi ỉa à mà sao tâm trạng vờ lờ thế? – Mình đẩy nó.

- Tiên sư mày, vớ vẩn. – Nó quạu mình.

- Thế không thì vì cái l gì?

- Ờ thì một phút suy tư, đéo được sao??

- Phút phút con cò, từ nãy 5 phút cmnr.

- Nói chung, vợ con mày cứ giữ cho hẳn hoi, chứ tầm Linh như thế mà vào đại học, đéo có thằng nào theo với tán thì tao làm con mày. – Duy Dê nói.

- Ờ… thì cũng lo, nhưng mày bảo tao biết làm sao bây giờ.

- Cái đấy là việc của mày, mày hiểu rõ tính vợ mày nhất, mà lại hỏi tao thì khó vờ lờ. – Nó nói.

- Ừ, tao cũng hơi xoắn, thế nhưng tao nghĩ Linh không phải người như thế.
 

Đề xuất Nữ Tần: Xâm Nhiễm Giả
BÌNH LUẬN