- Thế em định nói chuyện ở đâu?
- Hay mình về con đường hồi nọ đi?
- Thôi xa lắm, chiều mình ra quán nước vắng vắng nói chuyện cho tiện, chiều anh cũng bận nhiều việc. – Mình từ chối.
- Dạ, vậy tí anh đón em nhé, em không có xe. – Ex đáp, chắc hơi thất vọng vì cái địa điểm.
- Ừ. – Mình nhắn lại, cụt ngủn, vô tình.
3h mình gọi điện cho ex trước, rồi sang đón ex đi nói chuyện. Bọn mình ghé vào một quán nước khá vắng nằm trên đường Maria Ozawa. Mình và ex chỉ uống nước lọc, để ý thấy ánh mắt bựa bựa của em nhân viên, cơ mà không quan tâm lắm, giờ mình cần để tâm việc khác hơn.
Cả hai im lặng một lúc lâu, mình không chịu được sự im ắng khó chịu này, đành lên tiếng trước:
- Em tuyệt thực 3 ngày vừa rồi hả?
… Ex im lặng không nói…
- Sao em phải tự hành hạ mình như thế?
… Ex vẫn im lặng…
- Mọi chuyện qua rồi, em cứ để nó tự nhiên đi, đừng quá ép buộc mình. – Mình nói tiếp, cổ nghẹn đắng.
- Tại em nhớ anh, em vẫn còn rất yêu anh. – Ex nói, nhìn mình, mắt rưng rưng.
Mình rất sợ nước mắt con gái, mình im lặng một lúc.
- Vậy thì được gì? – Mình đáp, cố tỏ ra vô tình.
- Mình làm lại nhé, anh đừng như vậy nữa mà, em biết lỗi rồi. – Ex nói.
- Vậy ngày xưa, ai chê anh xấu xí, ai chê anh không có một cắc trong tay? Chỉ vì những lời tán tỉnh đường mật của nó, mà em bỏ rơi anh, em biết hồi đó anh thế nào không? – Mình đã cố bình tĩnh, nhưng hình như không được.
- Hồi đó em chê anh chỉ có dream ghẻ, em cần là cần SH, ừ đúng. Nhà em gia giáo, mẹ em làm công ăn lương, là người nhà nước, cần một nhà có thế lực và mạnh về kinh tế, chứ cần gì loại sinh viên quèn như anh. Không phải em chê anh trực tiếp, nhưng anh biết em bỏ rơi anh cũng chỉ vì người ta hơn anh. Nhưng em ơi, giờ em nhận được gì? Tình yêu cao thượng ư? Hình như tiền của thằng ấy vẫn chưa đủ để mua. – Mình nói, thật chua chát, mình muốn xả hết bao tủi nhục bấy lâu nay. Nói thêm thằng người yêu mới của ex nhà giàu, SH các kiểu, cơ mà loại trẻ trâu, óc bò.
- Em…em xin lỗi. – Ex mình khóc nhiều lắm, cũng phải thôi. Ai chả khóc khi nghe những lời như thế.
- Xin lỗi thì có ích gì? Em nên xin lỗi anh, con người của anh vào 1 năm trước, chứ không phải con người anh bây giờ. – Mình cũng khóc, cay đắng lắm.
Còn đối thoại thêm một đoạn nữa, nhưng mình xin phép được lược bỏ, vì cũng không có gì quan trọng lắm. Nói xong, mình và ex đi về. Ex vẫn ôm mình, nhưng mình mặc kệ, chả quan tâm. Mình biết mang chuyện đời tư lên đây kể là không hay cho lắm, nhưng các bác cứ xem như là đứa em trai đang tâm sự với các bác đi. Ngày xưa em yếu đuối lắm, khi buồn hoặc bực mình – hầu như toàn vì ex – em toàn tự hành hạ bản thân. Như là đấm vào tường, rồi đấm kính đấm gương các kiểu. Tay phải em giờ sẹo đầy ra ạ. Cũng chả phải khoe mình anh hùng gì, nhưng nghĩ lại thấy buồn lắm.
Ex mình thì ham chơi, cũng không phải người xấu. Nhưng tính tiểu thư, thích cái gì là bằng được, khó chiều. Nên chắc cũng vì lý do này mà thay lòng đổi dạ.
Nhớ ngày ấy, ex ốm, mình đã mất cả chiều hầm cho ex con gà tần. Nhưng mà ex không ăn, ex để vào tủ lạnh rồi hôm sau đổ đi. Mình có hỏi thì ex bảo là nhiều cháo quá không ăn được hết, với ăn gà tần ngấy lắm. Thực sự mình buồn lắm, mẹ mình ốm, mình còn không mang được cho mẹ cốc nước, vậy mà tấm chân tình của mình, ex lại đối xử như thế. Nói thế chứ kỷ niệm vui thì cũng không ít. Cũng từng rất hạnh phúc. Mình chỉ muốn nói với các bác, nếu các bác là nam thì hãy trân trọng tình yêu của mình. Còn các chị em phụ nữ đọc được câu này, thì hãy bớt kiêu một tí đi, hãy để ý quan tâm đến cánh đàn ông chúng tôi, chúng tôi luôn muốn các chị em hạnh phúc nhất, nhưng chính vì sự kiêu và chảnh của các chị em khiến chúng tôi cảm thấy hụt hẫng, cảm thấy sự chân thành của mình không được tôn trọng.
Nói có vẻ hơi quá, mong các bác bỏ qua cho mình, cũng tại cảm xúc nó ùa về. Nói thật, mình cố tỏ ra cứng rắn, cố tạo những triết lý đàn ông, cố làm con tim sắt đá, nhưng thật ra mình yếu đuối lắm. Mình không có ý dạy đời gì đâu ạ, các bác đừng gạch đá nhé, đây coi như lời tâm sự của mình thôi. Hỳ
Trên đường về, mình không nói một câu gì, cũng chả thèm nhìn ex lấy một cái. Thôi, mình phải dứt khoát, vì tương lai mình cũng như tương lai ex. Mọi chuyện sẽ qua thôi. Mình tự trấn an.
Lúc về nhà là khoảng 4h30, mình cảm thấy hơi buồn. Nhắn tin cho em Linh:
- Hôm nay anh hơi mệt, để mai anh chỉ bài cho nhé.
- Anh sao mà mệt? Anh ốm à? – Em hỏi thăm.
- Ừ, anh cũng không biết nữa, nhưng thôi chắc không sao đâu.
- Để em mua thuốc anh uống nhé, anh bị triệu chứng thế nào? – Em hỏi mình, có vẻ đang lo lắng.
- Thôi mẹ anh nấu cháo cho rồi, anh ngủ đây, hỳ. Thanks em. – Mình nhắn lại.
- Dạ anh ngủ ngon nhé, nếu mệt quá thì nói cho em đấy.
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Khiêu Vũ Giữa Bầy Gõ