Logo
Trang chủ
Chương 28

Chương 28

Đọc to

Trong lòng cũng hơi vui vui, vì em có quan tâm đến mình. Mình thiếp đi. 5h dậy, mình thấy khá mỏi, vẫn hơi buồn lòng. Mình xách giày đi đá bóng, được cái là mỗi khi chơi thể thao mình lại quên đi nỗi buồn. Đá bóng các kiểu xong về ăn cơm, mình lên type cho các bác luôn, còn quên cả tắm.

Lúc nãy mẹ có vào phòng mình, mình đang type, mình tắt vội cái cửa sổ word xuống, tại mình không thích mẹ đọc được. Thấy hành động của mình, mẹ phán ngay câu:

- Mày làm gì lấm lét thế?

- Dạ con đang làm cái đồ án! – Mình lấy cớ.

- Đồ án gì mà chả có hình hài gì? Mày viết truyện người lớn à? – Mẹ dò hỏi, tại mẹ mình làm kế toán của một công ty, cũng biết về word với excel.

- Dạ không, con có phải loại vớ vẩn đâu mà mẹ nói thế. – Mình hơi shock với thấy bựa bựa vì cái ý nghĩ nghi ngờ của mẹ.

- Mày có chuyện gì hả? Thấy buồn buồn. – Mẹ ngồi dò xét mình.

- Dạ cũng bình thường, tại hôm nay con đá bóng bị đau chân nơi hơi mỏi tí. – Mình lấy cái cớ hợp lý nhất có thể.

- Ừ thế lấy chai rượu lược vàng mà bóp vào, không lại tím bầm. – Mẹ nói, rồi đi xuống phòng khách.

Mình thấy thương mẹ, lại nghĩ đến việc nấu cháo cho ex, mình thấy tức lắm. Thôi chuyện qua rồi, không tính toán nữa mệt đầu.

Lúc nãy mình cũng nhận được tin nhắn của em Linh:

- Anh đỡ mệt chưa?

- Anh đỡ rồi, mà hôm nay em không học bài hả? – Mình nhìn sang thấy phòng em nó không bật đèn học.

- Dạ tẹo em học, tại em lo cho anh, anh đỡ thật chưa? – Em nói, mình thấy ấm áp lắm.

- Hâm, đi học đi, anh đỡ rồi mà, học nhanh không anh đánh cho cái này. – Mình nhắn lại, thấy vui vui.

- Dạ, hihi, anh H hâm.

Chắc giờ em nó vẫn đang học các bác ạ. Hôm nay bài em hơi ướt át tí, mong các bác thông cảm, để thay đổi không khí, em xin kể vài chuyện vui cho các bác nhé.

Hồi xưa lúc nhà mình mới xây, khoảng năm 2009. Có một đội thợ xây vui lắm. Chiều đến là mấy anh em ngồi nói chuyện chém gió với nhau. Có lần ông kia kể:

- Ngày xưa anh đi xây ở cạnh sông Tô Lịch, nhiều cá lắm. Anh với thằng bạn mang cái màn cũ ra đánh cá mang đi bán. Đánh được toàn cá rô phi to thôi rồi, mang ra chợ bán đắt như tôm tươi. Nhưng mà bán được 5 cân cá thì cũng vừa khớp tiền mua thuốc trị ghẻ.

- Số mày là số đen, không được hưởng còn kêu ai. – Một ông thợ xây khác lên tiếng.

- Mày thì biết gì, tao hơi bị sát gái đấy.

- Vừa lùn vừa đen cũng kêu sát gái. – Ông thợ xây kia trề môi nói.

- Tao hồi xưa ở tỉnh, nói chung hơi bị nổi luôn. Có lần đi bốc đầu đua xe các kiểu, mấy em mê tít.

- Đua với xe, ghê bỏ mịa. À nói mới nhớ, thằng bạn tao hồi ở quê cũng đua xe. Nó đi với một thằng nữa. Hôm đấy 2 thằng hơi say say rồi, tự nhiên thấy cái công nông đi đằng trước, thằng lái mới tưởng là 2 con xe máy đi song song, nó nói với thằng ngồi sau: "Mày nhìn tao tách đôi 2 con xe máy này ra cho xem, tay lái tao hơi bị lụa". Nói rồi nó phi phát vào, nghe đâu tạch luôn tại chỗ, hết cả hồn.

- Ngu thì chết chứ bệnh tật đ’ gì.

- Nói thế, sống chết có số, mày ngu bỏ mịa ra mà sống thọ vãi, gần 2 chục năm chứ ít gì.

Cả đám ngồi nói chuyện với nhau cười òa lên, lúc ấy mình còn trẻ trâu nên ngồi chỉ nghe, không kể là mấy. Cơ mà mấy ông ấy vui lắm. Hỹ hỹ.

Rất cảm ơn các bác đã chia sẻ với em. Hỳ hỳ.
 

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: Từ Phế Linh Căn Bắt Đầu Vấn Ma Tu Hành
BÌNH LUẬN