Rồi thì cũng đến lúc xơi cơm, hôm nay em thể hiện món trứng rán, cơ mà vừa nghe Thái Nguyên có vụ đỉa trong trứng, ăn ghê ghê thế nào ấy.
- "Ơ trứng rán hả?" - Tôi nói.
- "Dạ sao anh? Em làm đó anh ăn thử đi hihi." - Em cười rõ tươi phê vãi.
- "Hôm nọ anh nghe nói trong trứng có đỉa, trứng Trung Quốc ấy."
- "Ơ…" - Em chả nói gì được nữa, mặt cúi gằm hơi dỗi dỗi, chết mợ, nhỡ cái mồm.
- "Mày vớ vẩn, bà ngoại nuôi gà cho chục trứng, tao vừa mang về kìa. Mày không ăn thì thôi." - Mẹ nói đỡ cho em Linh, may vãi.
- "Dạ, hề hề. Anh xin lỗi Linh." - Nói rồi tôi ăn thử miếng, rồi khen rối rít cơ bản làm em nó vui.
Chắc Linh cũng hơi bực, cả buổi ăn cơm chả nói gì, mẹ hỏi thì trả lời, còn lại không liếc tôi một cái. Híc. Ăn xong tôi rửa bát, em cũng ra rửa cùng. Cơ hội làm lành đã đến, mình quất thôi hỹ hỹ.
- "Lúc nãy giận anh hả?" - Tôi mở lời.
- "Dạ không." - Em vẫn lạnh lùng rửa bát. Ca này khó vãi.
- "Thôi mà, tại anh buột miệng thế thôi. Đừng giận anh nhé." - Thôi thì phải nịnh nọt em nó tí.
- "Muốn em hết giận không?" - Vừa nói không giận xong giờ lại hỏi muốn hết giận.
- "Hả?" - Tôi mắt ngơ ngác nhìn em.
- "Thế anh hát một bài đi rồi em hết giận." - Nhìn cái mặt em, muốn thơm cho phát, xinh vãi lúa.
Rồi tôi gật đầu, bắt đầu gào rống bài Con đường hạnh phúc của Hoàng Bách, nghe ổn vãi. Bà già hôm nay không kêu ca gì, chắc tại tôi hát hay quá.
Hát xong, em cười toe, muốn hôn vãi, cơ mà từ từ. Con sâu bựa nó lại nguẫy, ảo thật. Rửa bát xong, em xin phép về, tôi đi ngay đằng sau em tiễn ra cửa. Đang đi ra thì em bất ngờ quay lại, mặt em tựa đúng ngay ngực tôi, tại tôi mất đà không kịp phanh, như kiểu ôm nhau ấy các thím ạ. Hóa ra là em quên điện thoại trên bàn uống nước, định quay lại lấy, nào ngờ …
Ôi cái đệch, cảm giác lúc ấy quả thật phê lắm các thím ạ, như cả thế giới này dựa vào ngực em ý. Nặng lắm, nhưng cũng rất yên ái và mềm mại. Em Linh thì ngại đỏ ửng mặt, bà già không chứng kiến cảnh chạm mặt vào ngực, nên lúc quay ra nhìn thấy bọn em đứng ngại ngại, bà chả hiểu gì luôn, chắc nghĩ bọn này hâm cmnr.
Em lên nhà quất đi ngủ phát chiều dậy đi lượn phố, cũng định rủ Linh đấy nhưng hình như em ấy không đi vì còn ở nhà học.
Lượn lờ quanh bờ hồ, nhìn mấy đôi hôn nhau ghét thế không biết. Hôm nào rủ Linh ra đây hôn cho phát cho mấy anh em VOZ gato chơi. Gửi xe ở chỗ đoạn gầm đền Ngọc Sơn, tôi cuốc bộ trên đại lộ Bờ Hồ. Đi vài vòng rồi tôi tìm chỗ ngồi, ngồi ngay đằng sau cái đôi nói chuyện hài vãi các bác ạ. Em nghe mà cười đau hết cmn bụng.
- "Em có yêu anh không?" - Anh chàng kia hỏi cô gái.
- "Không yêu anh em ngồi đây làm gì?" - Cô gái đáp tỏ vẻ lạnh lùng vãi.
- "Cho anh nắm tay cái nhé?"
- "Tay chân gì? Người ta cười cho đấy."
- "Sao hôm nay dữ thế?"
- "Đang đến tháng, đang nóng máu đây? Tính sao?" - Giọng cô gái chanh chua nói lên, tôi thì bụm miệng cười, bá đạo vãi cả lá.
Ngồi muỗi cắn ác vãi, thôi tôi té về. Cũng sảng khoái hơn tí vì cái tiết trời như hôm nay, chiều hơi se lạnh, thế này mà rủ người yêu ăn nầm nướng thì phê phải biết. (mà nầm nướng hay lầm nướng hả các bác??)
Về nhà thì cơm nước đầy đủ, mẹ cũng chả đả động gì đến người yêu cũ hồi sáng, tại tối em cũng không có gì đặc sắc lắm. Có bác nói là rủ em Linh đi ăn chè buổi tối để review cho nó sinh động. Nhưng em nó còn học bác ạ, tôi rủ nhiều quá cũng không hay, với lại chỉ cần em ấy sang nhà ăn cơm như bây giờ là tôi thích rồi.
Chân thành cảm ơn các bác đã theo dõi chuyện của tôi ạ. Hỹ hỹ.