Logo
Trang chủ

Chương 322

Đọc to

Sau hơn nửa tiếng nhặt nhạnh, nó đã bỏ lại gần một nửa số đồ mà Trang định mang theo, trong ánh mắt tiếc nuối của cô bé. (Thế mới biết, không phải ai cũng muốn ghép đôi đi phượt cùng con gái. Các bạn sẽ biến thành xe ôm, hoặc taxi tải miễn phí cho các em ấy đấy.)

Rời khỏi Hà Nội trong tiết trời không mấy đẹp đẽ, nó và Trang chạy thẳng hướng Quốc lộ 6. Trang có vẻ rất hào hứng với chuyến đi, bằng chứng là chiếc máy ảnh của cô bé hoạt động hết công suất, với 2/3 số ảnh là ảnh tự sướng. Nó thì trầm ngâm hơn. Đã lâu rồi nó không đi phượt, kể từ "ngày đó" đã 2, 3 năm rồi. 2, 3 năm nó vùi đầu vào quán bar, vùi đầu vào công việc, bỏ bê mọi thứ, mọi thói quen cũ. Nó bất giác nhớ lại người con gái cũ. Cô ấy cũng có sở thích bay nhảy khắp nơi giống như nó. Hai đứa đã từng rong ruổi khắp miền Bắc, từ Hà Giang, Cao Bằng đến khắp vùng Tây Bắc. Nhưng giờ này, cô ấy cũng đã ở xa nó lắm rồi.

"Anh sao thế?" - Trang cất máy ảnh vào túi sau khi đã chụp khá nhiều ảnh.

"Không, anh chỉ nhớ lại ít chuyện cũ thôi."

"Có chuyện gì buồn à anh?"

"Không, lâu rồi anh chưa đi phượt, lần này đi thấy hơi lạ."

"Trước đây anh hay đi lắm ạ?"

"Thời còn thanh niên thì đi nhiều lắm, hở cái là đi ấy."

"Thế bây giờ anh già rồi à?" - Trang cười khúc khích.

"Có lẽ cũng già thật rồi."

"Đây là lần đầu tiên em đi phượt đấy ạ."

"Nhìn cái cách em mang đồ thì anh cũng đoán được rồi."

"Thì tại anh dặn lên mạng tìm mà, em làm theo trên mạng."

"Thế người ta quên dặn em mang số lượng bao nhiêu là đủ à?"

"Tại em sợ thiếu mà."

"Thế nên em vác cả cái nhà theo cho đủ à?"

"EM biết rồi mà, anh đừng có nói nữa."

 

Đề xuất Voz: Vợ Xâm Hình, Hổ Báo, Nhưng Rất Chung Tình
Quay lại truyện Gái ở cạnh nhà
BÌNH LUẬN