Logo
Trang chủ
Chương 39

Chương 39

Đọc to

"Em à, anh đến thăm em đây. Hôm nay là ngày sinh nhật của em, anh luôn nhớ. Nhưng từ lúc em chấp nhận anh bước vào cuộc sống của em, trái tim em đón nhận anh, thì anh chưa một lần dự sinh nhật em đúng nghĩa, chưa mua một món quà tặng em, chưa mua một bó hoa. Anh là thằng tồi phải không? Anh chưa cho em được cảm giác hạnh phúc."

Nói đến đây, nó nấc lên. Nó luôn mạnh mẽ nhưng mỗi lần gặp em, nó chưa kìm nén cảm xúc được một lần. Nó ngửa mặt hét lên:

"A...a....a....a!"

Tiếng hét xé toạc không gian, xé toang nghĩa trang hoang vắng. Gió vẫn thổi, nắng vẫn chiếu nhưng lại không có em, chỉ có nó cô độc ở đây. Tại sao ông trời lại mang em đi? Tại sao lại bất công với em như vậy? Em có làm gì sai? Ngước mắt vô thức nhìn những đám mây kia, nó cảm nhận thấy hình bóng em, gương mặt em vẫn hiền dịu, em đang mỉm cười với nó. Một giọt nước mắt nó rơi.

Nó từ bé là một thằng lì lợm, chỉ có em là người mang cho nó hạnh phúc cũng mang đi nước mắt.

Thất thần đi xuống về phía chị gái và con bé đã ở phía xa từ lúc nào. Hai mắt nó vẫn đỏ. Đi cạnh chị gái, nó khẽ vỗ vai chị nó:

"Về thôi."

"Vẫn thế hả?" Chị nó hỏi một cách quen thuộc.

"Ừ, không khác được." Nó nói. "Chị thấy em là thằng yếu đuối không?" Bất ngờ nó hỏi.

"Không, hai đứa mình quá sâu nặng thôi. Từ từ rồi quên đi, khác hết thôi." Chị nó với tay xoa đầu nó. Nó thấy mình thật bé nhỏ. Từ bé nó đã luôn mong có một người chị đúng nghĩa. Con bé không phải máu mủ nhưng sớm coi nhau như chị em ruột.

Con bé đi sau nó, lẳng lặng không nói gì.

 

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Vẽ em bằng màu nổi nhớ
Quay lại truyện Gái ở cạnh nhà
BÌNH LUẬN