Khổ quá, tôi lơ ngơ ra Giáp Bát đón em trai lên Hà Nội, ai ngờ bị đám trẻ trâu vây đánh. Tôi có biết võ nhưng một người không chống lại được năm người, lại còn bị đập vào đầu.
Nói chung, nghe các anh em góp ý thì giống truyện của anh Kin. Thôi thì tôi sẽ lược bỏ mấy đoạn ở quán bar đi cho đỡ giống nhé.
Hai tuần sau, nó hẹn với chị gái lên thăm mộ em trai vào ngày sinh nhật. Con bé cũng biết hết. Từ khi nó lên đại học gặp chị thì năm nào hai chị em nó cũng lên thăm em, thành thói quen hàng năm. Sáng hôm đó, nó vừa đánh xe ra, chị gái nó cũng vừa đến. Đang vào xe thì con bé hớt hải chạy sang:
"Em đi với!" Con bé vẫn hồng hộc, mặt đã ửng hồng.
"Đi đâu?"
"Em đi thăm chị ấy."
"Vớ vẩn, thăm ai?"
"Chị Hiền nói hết với em rồi nhé!" Con bé liếc mắt sang chị gái nó.
"Hừ!" Nó lườm con chị đang nhe nhởn với cái mặt vô tội.
Mất bốn tiếng để về tới quê nó, một tỉnh miền núi cách Hà Nội 200km. Quyết định đi ăn trưa xong sau đó chiều lên thắp hương cho em.
Chiều đến, nghĩa trang vắng vẻ, đâu đó vài tờ tiền giấy bay. Mỗi lần về đây nó đều cảm thấy buồn man mác, cái cảm giác buồn đến khó chịu.
Dọn dẹp quanh mộ xong, nó nhìn em. Em vẫn cười, vẫn nhìn nó trìu mến, không hề thay đổi. Nó chợt rùng mình, mắt nó đã đỏ lúc nào không hay. Nhìn vào mộ em, nó nói khẽ:
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: Kiếm Đạo Độc Tôn