30 phút sau, nó cắm mặt xì xụp vào bát bún ngan ở một quán phở mà chị gái nó thao thao bất tuyệt giới thiệu. Nói chung là ngon, nhưng theo chị gái nó thì chưa phải là ngon nhất Hà Nội.
"Anh hay ăn thế à?"
"Tao ăn kiểu gì thì bát bún của mày mất mấy miếng thịt ngan à?"
"Anh cứ xỏ xiên mới chịu được à?"
"Nghề tay trái của em chị ạ. Mà chị giả hộ em bát bún nhé. Không giả thì tính vào cái 3 củ kia cũng được."
"Anh chỉ có tiền thôi." Cô gái xịu mặt, tay cầm đũa chọc chọc bát bún.
"Người ta hạnh phúc khi có tiền chị nhé. Mà ăn nhanh lên còn về em còn có việc."
"Thôi thì hoàng tử và công chúa cứ ăn đi nhé? Mình đi có việc." Chị gái nó đứng phắt dậy, đặt tờ 100k dưới bát bún.
"Đi đâu đấy?"
"Chơi, bay lắc, đàm đúm, chăn giai, hưởng thụ cuộc sống."
"Thế đi mẹ luôn đi. Chết luôn khỏi về nhé."
"Không được đâu giai ạ." Chị gái cười nhếch nhác, thò đầu qua cửa kính. "Mà trưa nấu cơm cho chị nhé cún. Xào mực cho tao ăn nhớ." Nói xong, chị gái nó mất hút trên con Sonata.
"Mẹ nhà chị."
Cô gái liếc nó, mồm dẩu ra.
"Eo ôi, láo."
"Ảnh hưởng việc chăn giai của mày à?"
"Anh... em có thế đâu. Em chả bao giờ thế cả." Mắt hoe hoe đỏ.
"Thôi đùa vậy ở đây là đủ rồi. Nhanh tao còn lấy tiền."