“Nghe nói nó về HP rồi, con bé T bạn em ấy, bầu bí phải bỏ rồi bị bố nó phát hiện nên đưa về HP và chu cấp cho con kia ổn định sức khỏe.”
“Còn nó sao?”
“Nó không nói gì, sau chuyện đó thì bố nó cũng không dám đề cập lại với bố em.”
“Ừm, thôi chén đi, anh đói lắm rồi.”
Bữa tối diễn ra cũng bình thường như bao bữa khác, cười đùa, trêu chọc, nhẹ nhõm và đơn giản. Thực ra kể ra cái bữa tối đấu đá nhau thì cũng hết mẹ một chap nên em không tiện kể, các bác lại tủi thân, hí hí.
Ăn xong thì hai đứa sửa soạn em đưa EN lượn lờ phường phố, tối mát trời, vừa đi vừa trêu nhau. EN thì cứ rúc sau lưng em.
“Ôi, em phải che mặt lại khi đi với anh, ông cứ luyên thuyên người ta cười thối mũi.”
“Cô nói gì, đi với thằng khác giờ cô còn dám chỉ trích tôi à?” – Em gào tướng lên như thằng dở.
EN cười sằng sặc cứ núp sau lưng mà cấu véo em, đau đớn lắm cũng phải chịu, có khi bị chửi là thần kinh.
Đến quán café quen, à đâu, quán trà sữa Dingtea, ngồi vào góc quen, và viết cho nhau vài điều thân quen. Quán này có một tầng trệt được kê một bàn ngồi quây tròn, đó là chỗ quen thuộc của em và EN. Hai đứa ngồi đó, trêu chọc và buôn đủ thứ trên đời, cho đến khi điện thoại reo lên, là điện thoại của em.
“Gái gọi này, số không lưu tên.” – EN đánh tiếng.
“…”
“Số bố em, là số bố em..”
Wtf, tim em tự dưng chùng đi một nhịp, hồi hộp và lo sợ chen chân len lỏi vào từng thớ thịt, ông già định săn mình à, hay như nào..
“Thôi anh không nghe đâu.”
“Điên, nghe nhanh lên, bố em đó.”
“Ai chả biết, bố em thì anh mới không nghe.”
“Không sao, em ở đây, anh đừng hoảng, bình tĩnh, ĐỪNG CÓ HOẢNG LOẠN.”
EN gào lên với giọng điệu hết sức hoảng loạn làm mấy bàn phía dưới ngẩng lên nhìn không chớp mắt, tiên sư lũ hóng.
“Được rồi, đưa máy đây.”
EN đưa máy cho em, tay bám chặt vào đùi em, có vẻ rất lo sợ, làm mình càng sợ tợn, nhưng lúc này phải thể hiện mình có thể là chỗ dựa cho EN, chứ không được chạy làng.
“Alo..”
“Xin chào.”
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: Phàm Nhân Tu Tiên (Dịch)