-Em đứng bên đường nhìn tôi, tóc em xõa ra, em cười rồi vẫy tay tôi, em đẹp quá. Khẽ đẩy gọng kính mắt lên, em bỗng nhíu mày, hình như có gì không ổn, à, hôm nay tôi vuốt tóc, em ghét nhất là tôi vuốt tóc vuốt tai. Cười rồi vẫy tay lại với em, tí nữa sẽ ôm em vào lòng, xin lỗi em rồi em lại vò đầu tôi cho rối tung rối mù lên mà. Em chạy sang bên phía tôi, đèn đường bỗng chuyển sang màu đỏ, một cái ô tô lao vút lên, tim tôi như thắt lại nhưng nhìn qua vẫn thấy em đứng đó, may quá rồi lúc sau em cũng chạy lại bên tôi, tôi khẽ nắm lấy tay em: “Đừng rời anh nhé, anh sợ đối mặt với thế giới khi không có em”. Em cười: “Điên, thần kinh, anh sẽ ổn thôi mà, em không thể ở bên anh nữa, em đã quá mệt khi yêu anh rồi, anh làm em khổ nhiều rồi, em đi đây” rồi em buông tay tôi ra rồi chạy đi, tim tôi như thắt lại, không còn chút sức lực nào mà đuổi theo em. Ngước nhìn bóng em phía xa, tôi đưa tay lên phía trước: "Anh xin lỗi, đừng rời bỏ anh, đừng xa anh, anh xin lỗi, anh xin lỗi mà…” nhưng bóng em đã xa khuất, trong tôi đang hằn lên một nỗi đau đớn vô cùng… tôi gào lên thảm thiết: “Anh xin lỗiiiii…!”-
Mở mắt ra, một màu trắng xóa trước mắt, một giấc mơ hãi hùng, một ký ức tốt đẹp nhất về người con gái ấy vẫn còn nguyên trong tâm trí em, rõ ràng như chưa bao giờ phai đi. Đầu em đau ê ẩm, chớp mắt để nhìn lại cái không gian phía trước, hình như em đang ở trong một phòng bệnh, trong phòng không một bóng người, mùi thuốc sát trùng khiến em thấy khó thở. Bước xuống giường thấy đầu buốt kinh khủng, thò tay qua mở cửa sổ thì trời đã tối, không biết em nằm đây bao lâu rồi, cứ như hàng thế kỷ trôi qua. Cái cuối cùng em nhớ là khuôn mặt EN đang sợ hãi, giật mình trèo lại lên giường để hồi tưởng lại, em lo bị mất trí nhớ như trong phim. Nhưng em vẫn nhớ được em tên gì, bố mẹ, gia đình, quê quán, ex, EN… nhưng lại không thể nhớ ai đã thay quần áo cho mình, chắc mất trí nhớ tạm thời, thôi, đợi tí hỏi bác sĩ. Đang ngâm nga nhớ lại bài hát cuối mình nghe trước khi vào viện là bài gì thì thấy một cô y tá đẩy bàn thuốc vào, nhớ lại bộ phim JAV cuối cùng mình xem cũng có y tá, nhưng bà này xấu quá nên em lại thôi không nhớ lại nữa. Cô y tá đẩy bàn thuốc vào và hỏi han em:
“Tỉnh rồi đó hả? Thấy đầu sao rồi? Có còn nhớ được mình là ai không?”
Bố mẹ ơi, trêu mình à???
“Em là ai thế chị? Và đây là đâu? Sao em lại ở đây?”
Bà y tá nhìn mình cười cười:
“Đây là nhà thương điên, hỏi nữa không, không thì ra đây tôi xem đầu rồi uống thuốc vào.”
Em cười lại rồi thò đầu xuống cho chị ấy xem:
“Máu ngưng lại rồi, may mà cậu vào đây kịp thời đấy.”
“Mà ai thay đồ cho em thế chị?”
“Tôi thay.”
Em há hốc mồm nhìn bà ấy, xong bà ấy lại cười:
“Cái cô gì tóc vàng đưa cậu vào viện ấy, trông thế này mà có người yêu xinh đáo để.”
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: Võ Toái Tinh Hà