Tóc vàng, à, chắc EN, mà em đẹp trai ngời ngời thế này, con mụ này nói "trông thế này" là có ý gì nhỉ, cúi xuống thay băng thì thấy hai bàn chân ai đó đang bước vào, chắc EN, chuẩn bị ngẩng lên cười thật tươi thì trước mặt em không phải EN mà là bà chị em, quái nào bà chị em lại vào đây, sao bà chị em lại biết, thôi, lại ăn chửi rồi. Cô y tá xong việc, bà chị em chào rồi quay sang em:
“Mày có biết là mày làm chị mày lo lắm không hả? Đi không thèm gọi về, rồi có ngày mày chết không biết, mà cái số mày cũng chỉ chết vì gái thôi, bla bla…”
Nghe bà chị cằn nhằn xong em mới dám quay ra hỏi:
“Mà sao chị lại ở đây? X đâu?”
“X nào? À, cái con bé đấy hả, tao bảo nó về rồi, nó gọi cho tao bảo đến viện xem mày đấy chứ, thôi, ăn gì để tao đi mua?”
“Gì cũng được chị.”
Xong bà chị em đi ra ngoài. Thế là EN về mất rồi, chắc mai quay lại, ngồi nghỉ đợi chị mua đồ về ăn xong chắc mai ra viện. Nằm xuống ngẫm nghĩ nhớ về EN, nãy EN thay đồ cho mình, chắc thấy hết của mình rồi, thấy hết của mình chắc EN hạnh phúc lắm, khéo có khi lại…, lắc đầu cho bớt tạp niệm thì có tiếng thánh thót vang lên:
“Anh tỉnh rồi hả?”
Mở mắt ra, là EN, tới sớm vậy, cứ nghĩ mai mới gặp, em quay lại cười:
“À ừ, có sao đâu, anh nằm tí là dậy ngay ấy mà.”
“Nằm tí mà cũng từ 7h sáng đến 7h tối.” *cười*
Em cũng đành cười trừ cho xong chuyện:
“Anh ăn cháo nhé, em vừa nấu xong, từ sáng chưa ăn gì chắc anh đói lắm.”
EN nấu thì em ăn thôi chứ em cũng chả đói cho lắm, gật đầu cái rồi nhìn EN đổ cháo ra tô, quay "cặp mông phúc hậu" về phía này, gớm, nhìn mà khó chịu. Đang lắc đầu thêm vài cái cho sạch tạp niệm thì EN nói:
“Đợi D tỉnh để hỏi cái này mà băn khoăn mãi chưa dám hỏi.”
“Ừ, hỏi đi em.”
Ơ, mà cái tiếng “anh” ngọt ngào biến đâu mất rồi.
“D sinh năm 95 hả?”
Ối mẹ ơi, em định ngất tiếp cơ, tự dưng em thấy run quá, thế là EN biết hết rồi…
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Kể về những chuyện về sông nước không phải ai cũng biết