Thua 1 tuổi thì có sao đâu, chúng ta xưng hô, nói chuyện với nhau là do cái tâm và cái sự tôn trọng dành cho nhau chứ đâu phải do tuổi tác, lịch sử đã có nhiều ví dụ, Các Mác đáng tuổi bác Lê Nin mà vẫn gọi nhau và chơi với nhau như bạn đấy thôi, hay như Thím Hà vẫn yêu được 1 bà già hơn 6 tuổi, cũng có sao đâu, nên chúng ta hơn kém nhau có 1 tuổi thì gọi là anh-em cũng không ảnh hưởng đến tuổi thọ của Bác Hồ, nhở?” *cười thật tươi*
EN trừng mắt nhìn rồi dí tay vào trán tôi “Chỉ được cái lẻo mép thôi” xong quay đi nhưng tôi thấy rõ EN quay đi cười thầm, biểu hiện của bệnh “nghiện còn ngại”, tôi cũng thấy vui theo.
“Ăn cháo nhanh lên nào không nguội mất giờ”.
EN cầm cốc nước quay sang tôi, nhìn kĩ EN xinh thật đấy, không make up mà vẫn xinh, make up lên chắc phải to hơn bà Tưng, nhầm, xinh hơn bà Tưng .
“Đưa đây em xúc cho, đàn ông con trai gì mà ăn uống rề rà như đàn bà”.
Lại mắng, yêu vào chắc phải chửi mình suốt ngày mất. Nói xong EN giật lấy tô cháo từ tay tôi rồi bắt đầu bón cho tôi ăn, cảm giác như trẻ sơ sinh, thiếu mỗi cảnh ẵm rồi “bú” nữa thôi, chắc tí mạo muội xin EN 1 vé về tuổi thơ . Đang nghĩ mông lung thì EN hỏi
“Sao lúc nãy sợ lắm hả?” *cười*
“Sợ gì, em đánh vần giùm anh chữ sợ để anh dễ hình dung cái”.
“Thôi đê, em dọa cho chả sợ són ra ý chứ, mặt đỏ gay, mắt láo liên là tôi biết tâm lý anh lúc đó bất ổn rồi”.
“Ờ thì cũng hơi hơi, lo em giận rồi nghĩ linh tinh về anh”.
“Đúng là dồ mà” *cười*
“Mà lúc đó em có giận không?”
“Hì, đùa anh thôi, chứ giận gì cái chuyện cỏn con, em biết anh là người tốt mà, với cả anh cũng giúp em nhiều nên em cũng chả giận được anh”.
“Thế à? Kệ em”.
“Tự ăn, tôi đi về”.
Tôi biết ngay mà, chơi cái chiêu “Không quan tâm” này thì đến Chi Dân còn thốn chứ nói gì EN .
“Hề, anh đùa mà, xin lỗi người đẹp”.
*lừ mắt* “Lần sau như thế đừng trách”.
Tôi cười rồi nhìn em nó bằng khuôn mặt ngây thơ nhất. Hai đứa, người xúc người ăn, chả nói với nhau câu nào.
Ăn mãi cũng xong tô cháo mà vẫn chưa thấy chị em trở lại, quay sang chém gió với EN đợi tiếp
“Sao chị anh đi mãi không về nhỉ, vừa bảo đi mua gì cho anh ăn mà lâu thế không biết”.
“À, nãy em gọi cho chị anh bảo em nấu cháo rồi nên em bảo chị anh về nhà nghỉ rồi, chị anh lo cho anh lắm đấy”.
À, thảo nào, có thằng em đẹp trai thế này không lo thì sao cơ chứ.
“Bác sĩ bảo bao giờ anh được ra viện thế?”
“Chắc mai đưa a đi chụp chiếu lại thấy bình thường thì về”.
“May quá, thế là mai được về rồi, mà tối nay em ở lại đây với anh hả?”
“A hấp à? Tí em về chứ, anh vừa chấn thương đầu, đầu óc chưa được bình thường, nhỡ anh giở trò với em thì sao?”
“Xin lỗi em chứ, kể cả đầu óc anh bình thường anh cũng muốn giở trò với em đấy”.
“Hả?”
“À không, hề hề, mà em sắp về chưa?”
“Chắc em về luôn giờ, anh nghỉ ngơi đi rồi mai dậy sớm đi chụp lại nữa”.
“Ừ, thế về cẩn thận nhé, về tới thì nhắn tin cho anh”.
“Vâng, a ngủ đi nhé, à, ghé qua đây em nói thầm cái này”.
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: [Sẽ review] Ê!Tao thích mày!...