“Đcm đi đứng thế à?”
“Tôi xin lỗi, tại đường đông quá mà phanh xe tôi thì không ăn.”
“Lý do cl, đm, may là tao chứ đấy là ông già mày thì mày có chịu nổi không?”
“Tôi xin lỗi mà.”
“Xin lỗi mày có làm cho máu ngừng chảy không?” – Máu ở tay em đang chảy ròng ròng xuống cổ tay.
“Này, tôi xin lỗi rồi nhé, anh đừng có mà làm tới, đàn ông con trai gì mà đanh đá như đàn bà, anh tưởng mình anh bị chảy máu à, nhìn xem tôi có lành lặn hơn anh không?”
Người dân ở đấy bắt đầu xúm đen xúm đỏ nhìn, người dựng xe hộ em, người dựng xe hộ con bé, mỗi người một câu:
“Thôi, nhường nhau tí.”
“Hai đứa đều sai xin lỗi nhau là xong.”
Em nóng hết cả máu, bình sinh em đéo care mấy chuyện vặt này nhưng thái độ con bé này càng làm em nóng máu:
“Đm, con ranh này mới là người sai, sai còn đéo biết nhận lỗi lại còn to còi à?”
“Đừng có mở mồm ra là chửi bậy, anh vô học à?”
“Đm, kệ cm tao, vô học tao cũng không đi xe ngu như mày.”
Con bé lừ lừ nhìn em rồi tiến đến, tát một cái như trời giáng vào mặt em, rát, đau, em phải kìm nén mới không đưa tay tát lại vì em chúa ghét đánh đàn bà:
“Đồ quá đáng.”
Nói xong con bé òa lên mà khóc, em chả nói gì thêm, quấn tạm miếng giẻ một bác ở đấy đưa cho, cảm ơn rồi đi về trường, vừa đi vừa đau. Tới cổng thì mấy thằng bạn em chạy ra kéo em lại:
“Đcm nhà mày đi đánh nhau với nó đấy à?”
“Đâu, bị ngã xe, không sao.”
Mấy thằng chửi em vài câu rồi đưa em vào trạm y tế băng bó. Sơ cứu xong xuôi thì em lên lớp học tiếp tiết Toán. Ngồi vào lớp là em gục mặt xuống bàn ngủ. Em mệt mỏi quá rồi, em cần tìm ra hướng tốt nhất cho chuyện này. Ngước mắt lên bảng thấy một con bé tập tễnh đi vào, cũng chả nhìn kỹ, chỉ nhớ nó ngồi ngay trước mặt em, rồi em ngủ mất. Lúc tỉnh dậy là thằng bạn em lay người, em bảo nó xuống lấy xe để em uể oải thêm tí. Ngủ trên lớp dậy thì thường mất vài phút cho hết phê:
“Chào anh” - tiếng con bé bàn trên.
Em lắc đầu dụi mắt nhìn cho rõ mặt, đúng là oan gia, là con bé đυ.ng xe hồi nãy:
“Ờ, sao? Định tát thêm à?”
“Tôi chỉ định xin lỗi anh, không ngờ anh cũng học lớp này, sáng nay tại anh ăn nói làm tôi bực quá nên không kìm nổi, tôi xin lỗi.”
“Đéo sao, phắn được chưa?”
“Tôi tên D, anh cầm lấy mà về nhỏ vào cho nhanh liền da.”
Nói xong con bé đặt một túi gồm bông băng thuốc đỏ lên bàn rồi đi thẳng, thôi thì nó có lòng thì em có dạ, em cầm túi thuốc nhét vào cặp rồi đi về. Con bé trùng tên em, âu cũng là điều thú vị. Thằng bạn hét sang bên kinh tế ngắm gái nhưng chân cẳng chấm phẩy thế này thì chơi bời gì nên em đi về. Vừa đặt lưng xuống thì EN gọi:
“Gì?”
“Thích gì không? Phải là dạ.”
“A không phải bò, a không có sừng, a không nhai lại nên a không ăn dạ với rơm.”
“Thôi đê, a ăn chưa?”
“A vừa về, chuẩn bị ăn bây giờ.”
“Ừm, thế ăn đi, ăn xong nt cho e nhé chồng.”
“Ừ, ok vợ.”
Nằm xuống thì người đau ê ẩm, lôi sách vở trong cặp và túi thuốc của con bé ra bôi bôi xoa xoa lại vết thương thì thấy trong đó có một tờ giấy được gấp cẩn thận:
“Đàn ông con trai thì đừng có chua ngoa như đàn bà như thế, ế vợ đấy, nghe lời tôi không thừa đâu!!”
Ra là con bé còn bonus thêm cái này, đúng là một con người kỳ lạ, nếu không muốn nói là bị dở.
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Quỷ Mộ - Phù Nam Ký - Hành Trình đi tìm con | William