Logo
Trang chủ
Chương 54

Chương 54

Đọc to

Thằng bạn lúi húi gọi thêm người, tự dưng tôi lo về một trận đánh vô hình đang sắp diễn ra, nhưng nguy cơ bị bắt cóc thì tôi nghĩ không xảy ra, vì thằng H biết EN về HP, với lại nếu EN có bị làm sao, thì người lo cho EN đầu tiên sẽ là thằng H, chỉ là phòng bị, vì có nhiều cái đáng lo ngại quá. Đợi 15' thì mấy ông anh của thằng bạn tôi lò dò ra, toàn là dân móc túi với bảo kê ở khu vực này.

"Đm, có chuyện gì thế mày? Rượu thì đéo bao giờ thấy mời mấy thằng anh một chén, có chuyện là lại cun cút gọi, tao chả vả chết mẹ mày bây giờ." - Một tay đội mũ lưỡi trai hết hàm về phía thằng bạn tôi.

"Thôi, lần trước gọi thì anh đi kiếm ăn, sợ làm phiền anh nên nào có dám gọi thêm." - Thằng bạn tôi cợt nhả lại.

Tôi thì chỉ cười trừ qua qua, gật đầu chào:

"Dạ, đây là em nhờ nó gọi, có gì để em mời mấy anh một chén, gọi là anh em quen biết nhau, em tên D."

"Mày cứ nói thế chứ bao giờ lên tiếng mời thì hãy phát biểu tiếp nhé." - Thằng ôn này đeo quả dây xích vàng, mặc cái áo bò nhìn tôi.

Không thể để nó coi thường hay lấn áp mình được:

"Dạ, câu chuyện làm quà chưa bao giờ thừa, em nói trước vậy để anh hiểu tấm lòng của em, anh em giờ biết nhau, chơi với nhau bằng cái tình là chính, gặp nhau thì mới đôi chén rượu, câu chuyện vui, ấy là cái tình, còn giờ thì việc đã tới chân, em mới dám mạn phép xin anh sự giúp đỡ rồi anh em ta qua lại, chứ tình cảm anh em có ai so thiệt hơn bao giờ đâu anh." - Tôi liếc mắt rồi cúi đầu cười xã giao lại.

Trong một cuộc nói chuyện, ít nhất với một kẻ như thế hoặc kể cả với tầng lớp thượng lưu, chỉ cần mình nói cứng, nói dài một chút, thậm chí không ra đâu vào đâu, họ sẽ bị rơi vào quay cuồng, không định hình được mình nói gì, nhưng mình phải giữ giọng thật đanh và sau khi nói xong, đầu họ chỉ đọng lại cái giọng nói của mình, họ sẽ nhìn mình theo một cách khác, e dè hơn.

Tay đội mũ lưỡi trai lúc nãy đi gần tới chỗ tôi, run bome, nhỡ nó thấy mình ăn nói lếu láo cho một vả thì xong mẹ nó đời, nhưng đầu vẫn cố ngẩng cao xét thái độ của tụi đó, đúng như tôi nghĩ, thằng nào thằng nấy nhìn tôi như dò xét nhưng không thằng nào dám mở mồm mà chỉ dám nhìn, rồi tay đội mũ lưỡi trai vỗ bộp vào vai tôi:

"Nói hay lắm, anh thích chú rồi đấy, nào, giờ có chuyện gì nói anh nghe, không phải câu nệ cái đm gì cả."

Thấy tay này nói chuyện có vẻ dễ nghe, bọn còn lại mặt giãn ra và nhìn tôi cười. Qua nói chuyện thì tôi biết được tay này tên Bình, có máu mặt ở cái đất Cầu Rào, xem chừng có thể giúp tôi vụ này. Kể qua sự tình cho hắn rồi hắn trầm ngâm nhìn tôi:

"Kể ra dính tới gái thì anh cũng kệ, nhưng việc của chú, anh sẽ giúp, được tới đâu hay tới đó, vì giờ chú cũng chưa có nhiều thông tin, toàn mơ hồ do chú nghĩ ra."

"Dạ, đấy cũng là điều em băn khoăn."

"Giờ chú gọi cho nó, rồi hẹn ra ngoài bến xe, chỗ vào bùng binh gần Cầu Rào 1, anh em ta sẽ ngồi quán đằng kia."

"Vâng anh."

Lấy máy gọi lại cho EN, vẫn không có người nghe, lại càng mông lung. Nhắn vội một tin, và không ngoài dự đoán của tôi, 3p sau đã có tin nhắn rep lại:

"Em ra chân cầu Rào 1 đi, anh đang ở đó rồi."

"Ok."

Chắc chắn không phải EN. Quay lại báo tình hình cho đội đang đợi tôi ở quán nước.

"Mày có chắc chắn không phải nó không?" - Tay Bình hỏi tôi.

"Dạ em chắc chắn."

"Được, khi nào nó tới, mày đi ra rồi anh em bám ngay sau theo mày, có thằng nào tao vồ thằng đấy rồi mang về cho mày tra hỏi."

Tự dưng tôi thấy rùng mình, cứ như là trong cảnh sát hình sự, nhưng vội trấn tĩnh lại ngay, dù sao đến nước này thì tôi không thể chạy được nữa. Bình tĩnh, phải bình tĩnh… Đúng là cái lúc trò đời đang diễn ra mạnh nhất thì cái thói bẩn bựa của tôi lại nổi lên mạnh mẽ nhất. Thấy thằng bạn tôi chổng mông lên hút thuốc lào, chả nhẽ lại ra chỉ thiên vào mông nó thì vừa sặc khói vừa phê có mà đau đầu. Suýt nữa thì bật cười thành tiếng khi nghĩ tới cảnh đó trong đầu. Rồi lại nghĩ về EN, giờ này EN đang ở đâu nhỉ?

"Ê ê, có biến."

Tiếng gọi của một thằng trong đám làm tôi giật mình ngoái lại nhìn, một con Vios màu bạc đang đỗ ở ngay chân cầu.

"Em thấy con này chạy đến rồi đột nhiên dừng lại và táp sát vào lề."

"Chắc là nó rồi, thằng D, đợi điện thoại."

Tôi theo lời tay Bình ngồi nhìn kĩ vào cái xe màu bạc, biển Hà Nội, rồi cái điện thoại rung lên, tin nhắn đến.

"Anh ở đâu? Sao em không thấy?"

"Mày bảo nó ra khỏi xe đi." - Cả đám bu vào tôi rồi nhao lên.

"Em ở đâu? Đứng ra ngoài đi cho anh nhìn thấy, chứ anh không thấy em đâu cả."

Nhắn xong tim tôi đập thình thịch rồi nhìn lại vào con Vios và đợi một thằng ất ơ đi ra nhìn quanh quất và cả đám lao vào xử đẹp. Nhưng không, đời không như mơ, tình không như thơ và rốt cuộc không là một thằng ất ơ như em nghĩ.

EN bước ra từ xe, dịu dàng trong chiếc váy bó sát màu xanh lơ, và nhìn xung quanh như tìm kiếm một điều gì đó, xa lạ….

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Nữ Tần: Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta
Quay lại truyện Gặp gái trên xe khách..
BÌNH LUẬN