Hai thằng cứ thế, nói đủ thứ chuyện trên đời. Thằng này là thằng bạn thân của tôi, nó tốt chỉ có điều tính nó hơi khắm, hơi bựa, hơi rách, nhưng có thế mới chơi được với tôi. Hồi trước học cùng cấp 3 trên Hà Nội nhưng thi Đại Học thì nó về học Hàng Hải ở Hải Phòng, gia đình chả có cái :bome: gì ngoài điều kiện, ông bà già nó cũng đã sắp xếp công việc cho nó khi ra trường, nhưng nó không thích và nó đòi đi học làm phi công, nghe nó kể năm sau bay sang Singapore thi duyệt lần cuối, khám sức khỏe ở Hà Nội ổn cả rồi, tính nó không thích theo ông bà già, nhàm chán, nên tôi rất quý nó vì nó cũng giống tính tôi.
Ngồi mãi hết chai rượu thì tôi bắt về, có lẽ mai lên Hà Nội luôn, không biết EN đã được cầm điện thoại chưa, có lẽ giờ tôi chỉ đợi chứ tôi cũng không làm được gì trong lúc này. Thằng bạn tôi có vẻ cũng ngà ngà nên đưa chìa khóa để tôi chở. Tôi thì uống rượu cũng bình thường, chỉ cần 1 chén là đỏ mặt, nhưng không say, chỉ hơi nóng người. Về tới nhà thì bố mẹ thằng bạn đã đợi sẵn, chắc nó cũng báo cho ông già nó là có tôi về.
"Dương, sao lâu lắm mới thấy mày xuống chơi." – Mẹ thằng bạn tôi niềm nở, mẹ nó quý tôi lắm, chắc tại tôi cũng được lòng phụ huynh – "Hai thằng mày uống rượu đấy à?"
"Dạ, cháu cũng bận học, định cơ hội rảnh thì xuống thăm hai bác mà giờ mới được" – Tôi gãi đầu nói xã giao chứ cũng không có sức và tâm trí tiếp chuyện bố mẹ nó lúc này – "Nãy cháu rủ nó đi ăn ốc thế là làm vài chén cho vui, hehe, không say đâu bác ạ."
"Nát lắm con ơi" – Bố nó vỗ vai rồi cười với tôi.
"Hehe, không nát được đâu, thôi, cháu xin phép hai bác lên phòng ngủ rồi mai còn về HN."
"Sao về sớm thế, ở đây chơi mấy ngày rồi đi đâu thì đi." – Mẹ nó nhìn tôi.
"Dạ thôi, chắc trưa mai ăn bữa cơm với bác rồi cháu lướt luôn, chứ tối mai còn phải làm bài để ngày kia đi học."
"Lần sau xuống thì ở vài ngày không tao không cho xuống đâu."
"Vâng, hehe, thôi, cháu lên phòng ạ."
"Ừ, lên đi ngủ đi."
Kéo thằng bạn lên phòng rồi đi ngủ, thằng này chắc cũng mệt, cũng phải, tự dưng tôi lại kéo nó vào cái chuyện của tôi. Thôi, băn khoăn mãi thì cũng không giải quyết được gì, định nhắn cho EN 1 tin nhưng lại sợ bố EN cầm máy thì cũng ngại. Tự dưng trong đầu tôi nảy ra 1 ý tôi định làm, 1 việc mà chả hiểu sao tôi lại muốn làm vào lúc đó, gọi cho Linh (con bé xe đạp điện). Không phải là tôi có ý định đong đưa gì nó, mà chỉ là tôi muốn nghe nó chửi, muốn nghe nó nói tôi, muốn nghe ai đó than về sự vô dụng của tôi. Chỉ vài tiếng đồng hồ trôi qua từ cái tin nhắn cuối cùng tôi nhắn cho nó, vài tiếng đồng hồ dài nhất trong đời tôi. Lo lắng, đau đớn (ăn 2 phát táng vào mặt thằng nào dám nói không đau, chưa kể 1 phát thoi vào bụng của tay Bình). Nghĩ là làm, tôi ấn số.
"Alo" – Nó bắt máy ngay từ tiếng chuông đầu tiên.
"Chưa ngủ à?" – Lúc này đã là gần 12h đêm.
"Cậu cũng chưa ngủ mà, hỏi gì tôi. Có chuyện gì thế?"
"À, tôi... tôi định..." – Đúng là một cuộc gọi vô định, tôi không có gì để nói với nó cả.
"Định làm gì? Định chửi tôi phiền hả?" – Con bé nói giọng thái độ, lại muốn chửi nó.
"Định xin lỗi."
"Về cái gì?"
"Vì nhiều lần mắng cậu."
"..."
"...."
"Sao tự dưng lại thế?"
"Tự dưng gì?"
"Cậu có chuyện gì buồn hả D?" – Giọng nó chuyển sang nhẹ nhàng, thì thầm, ma mị.
Có lẽ nó không nên biết và không được phép biết chuyện của tôi.
"Không có gì, tự dưng muốn xin lỗi cậu thôi, thấy có lỗi, hehe."
"Thế thì không cần xin lỗi đâu, tôi cũng quen với việc bị đối xử thế rồi." – Giọng nó chuyển sang đanh, cứng và không có vẻ gì muốn chấp nhận lời xin lỗi của tôi.
Đề xuất Tiên Hiệp: Ngự Thú Chi Vương