Ôi trời, đời mình cũng gặp nhiều người khóc vội vàng, dễ dàng rồi, cơ mà tự dưng rơi nước mắt thế này thì cũng chịu. Chả lẽ quay sang vả cho vài phát vào mặt nó cho đỡ khóc, nhưng sao thấy em nó dụi đầu vào lưng mình, khóc nghẹn mà mình thấy xót xa quá. Hay mình yêu rồi cmnr? Không thể nào, mình chưa bao giờ tin vào tiếng sét ái tình, yêu nhau khi vừa mới chạm mặt thì mình lại càng không nghĩ đến, nhưng sao mình thấy đau, sao mình thấy thương em nó quá. "Vì ai mà phải đổ lệ, òa lên mà nức nở vậy hả em? Anh và em chỉ là hai người lạ, cái duyên đưa ta đến với nhau, chạm mặt qua rồi khắc lại trong tâm trí những cái nhìn, những cử chỉ khó phai về nhau, để rồi mà nhớ nhung, liệu đó có phải là yêu?"
Mình cũng không biết nữa, lúc này, cảm xúc của mình dường như tê liệt mất rồi. Mình muốn quàng tay qua, ôm nhẹ em nó vào lòng, để em nó bớt nghẹn ngào, để em nó biết là vẫn còn có mình ở bên khi buồn, khi tủi, nhưng mình lại sợ, mình sợ em nó sẽ gạt phũ vòng tay của mình ra, hững hờ đến ngẹt thở... Mình ngồi im, tâm trí trôi lững lờ, em nó vẫn khóc, vẫn òa lên như một đứa trẻ và nấc nghẹn trên vai mình, không biết nói gì, không biết an ủi sao nữa...
Thực sự mình chưa bao giờ biết dỗ con gái khóc cả, nhưng theo mình nghiên cứu, con gái khóc thì cứ kệ cmn thôi, càng nói nó càng khóc to, nên cứ để im cho tới khi nó ngừng khóc, lúc đó nó sẽ bình tĩnh, dễ nói chuyện hơn nên mình cũng kệ. Chắc khoảng dăm phút nữa là nín ngay ý mà. Tự dưng lại nảy ra cái ý nghĩ bẩn bựa, nó đang tựa đầu lên vai mình, giờ mình thụt vai lại rồi đứng dậy, nó mất đà đập cm đầu vào ghế đá thì bố lại ngồi cười. Cũng chỉ dám nghĩ chứ đéo dám làm, thậm chí mình còn đéo dám cười, nó mà nhìn thấy thì ngại bome.
Đúng như mình dự đoán, khoảng 2 phút sau là em nó ngừng khóc và ngẩng lên, tóc lòa xòa che hết khuôn mặt xinh đẹp đó nhưng tiếng nấc nghẹn vẫn còn (Hình như em nó bị nấc cụt nên đéo khóc được nữa).
Đợi một vài phút, khi không gian trở lại im ắng (thực ra tiếng ồn ào vẫn còn nhưng mình xin được lọc bỏ tạp âm), em nó ngẩng lên:
EN: Em xin lỗi, tự dưng lại làm khó anh (mặt cúi xuống, không dám nhìn mình các thím ạ, đáng yêu vđ).
E: À ừ, không có gì đâu, đừng băn khoăn, hề hề.
(Mọe, ướt gần hết cái áo của bố rồi, còn, nước mắt còn thấm qua áo rồi chảy, có cả chảy vào nách, khó chịu vcl, mà hai lần gặp nhỏ này, lần đầu thì dính vào bãi nôn, giờ thì nước mắt, khổ thân tôi).
EN: Lần nào gặp anh cũng làm phiền anh (nó đọc được suy nghĩ mình hay sao ấy), em cám ơn anh lắm...
E: Ơn huệ cái gì, lời qua tiếng lại khó ra, 2 triệu phí dịch vụ + 1 cái áo mới em nhé.
EN: Anh lúc nào cũng đùa được (cười).
(Hay quá, em nó cười rồi, mình cũng thấy vui lây, tự dưng thấy khoan khoái trong người).
E: Mặt anh giống đang đùa lắm à? Không làm được những điều kiện anh đưa ra thì đừng mong về được nhà :mặt ngầu:.
Em nó bẽn lẽn nhìn mình, kiểu nhìn trộm ấy, trời ơi, đáng yêu cũng vừa phải thôi chứ, đè cmn ra đây giờ chứ lị, tội cute quá đà.
EN: Vậy là phải làm theo điều kiện anh bảo mới được về ạ?
E: Ừ, nếu không làm được thì anh có điều kiện khác dễ dàng cho em hơn đây.
EN: Vâng, sao ạ?
E: Nói anh nghe xem em có chuyện gì mà khóc nức nở vậy, cháu anh bị bố nó đánh còn khó khóc hơn em :mặt đểu:.
EN: Dạ...
E: Dạ rơm gì, anh không ăn cỏ, kể anh nghe nào, biết đâu anh giúp được hoặc có thể cho em lời khuyên chăng.
EN: Chuyện của em khó lắm anh, thực sự em không muốn kể, anh hiểu cho em nhé.
(Bỏ mọe, kín miệng đến thế là cùng, chả lẽ ngồi cạy họng bắt nó kể).
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Quê ngoại