Đi đường gió mát lịm trym, nhầm, lịm tym, chở người đẹp phía sau, đi đường gió thổi, ngây ngất lòng người, có ai xinh bằng em. Em thì tập trung lái xe nên cũng chả nói gì, em nó thì vu vơ hát cái bài, bài gì ý em cũng chịu, đi qua mấy chốt còn khen anh cơ động đẹp trai, bố cũng "lạy" mày, trai đẹp ngồi ngay phía trước không khen.
Đi mãi cũng tới nơi, định dụ em nó ra cái chỗ mấy chị bán trà chanh bờ hồ, có chiếu, ngồi chém gió thì cứ gọi là tuyệt vời. Thì em nó lại đòi ăn kem, đưa ra chỗ công viên có mấy ghế đá, em đảo mắt xem đâu là nơi kín đáo nhất thì em nó chỉ ra một cái ghế, cũng tối và ít người qua lại, thôi cũng được, dựng xe bảo em nó ngồi đợi rồi chạy đi mua kem. Đúng là kem Hồ Tây, đông thôi rồi, may em nhanh trí luồn lách vào tận chỗ bán và nhanh chóng mua được hai cây kem, bước ra ngoài trước ánh mắt bao người đang chầu chực mua kem, như ông hoàng. Mang kem về thì em nó đang ngồi nghe nhạc, mặt có vẻ tâm trạng, thấy em liền cười tươi rói.
EN: Anh mua nhanh thế.
E: Mua bán gì đâu, thấy hai đứa kia đánh rơi kem mà không thèm quay lại nên anh nhặt về cho đỡ phí.
EN: Khiếp. (che miệng cười, đáng yêu thôi rồi)
Em cười lại rồi tập trung ăn kem, gió Hồ Tây lộng quá, mát lắm, ngồi ăn kem có gái đẹp bên cạnh, giá như em nó bảo "Anh nằm vào đùi em mà ăn kem cho mát này" thì còn gì bằng (Em CDSHT phát). Mà nhắc mới thấy, em nó cứ ngẩn ngơ ăn kem rồi chả nói gì, mình cũng chả buồn hỏi, ăn hết que kem thì thấy em nó vẫn chưa xong.
E: Không ăn thì để anh giúp. (ăn lâu vãi)
EN: (cười và đưa nốt nửa cái kem vào mồm, vãi cả linh hồn) Hết rồi.
E: À ừ...
Mẹ ơi, em cứng họng rồi, bình thường gặp gái em chém gió ác lắm cơ mà, đơ hết cả người rồi. May quá, em nó lại mở lời.
EN: Ngồi chỗ này thích nhỉ, giá như có người yêu đưa ra đây thì vui.
Mặt em nó khó tả lắm các bác ạ, vui cũng có, cười cũng có, chút hy vọng cũng hiện lên nhưng lại phảng phất buồn. Em chả biết nói gì thêm.
E: À, ừ...
EN: Anh D ơi, anh từng yêu ai chưa?
(Tự dưng lại hỏi mình yêu ai chưa, khó hiểu vãi)
E: Cũng có rồi em, tình đầu của anh.
(Đúng là trước đây em cũng đã từng yêu, hạnh phúc có, lâm ly, bi đát, đau khổ cũng có, có dịp em sẽ kể các bác nghe sau).
EN: Vâng...
(Ô kìa, hỏi được câu rồi lại đơ ra, mặt cứ tâm trạng thế thì bố thằng nào dám ho he).
Em cũng im luôn, gió Hồ Tây thổi, cuốn mỗi người theo một dòng suy nghĩ khác nhau, miên man, vô tận... bỗng nhiên, có tiếng chuông điện thoại vang lên, hóa ra điện thoại em nó, em nó cài nhạc chuông bài "Riverside - Agnes Obel" các bác ạ, bài này em nghe nhiều rồi nên em biết ngay. Em nó cầm điện thoại tần ngần mãi rồi cũng nghe.
EN: Đừng có làm phiền tới cuộc sống của tôi nữa, tôi đang rất hạnh phúc.
Xong cúp máy, đéo hiểu nói chuyện với ai nữa, chắc bố nó. Tắt điện thoại đi, mặt em nó còn khó hiểu hơn, lần này, nỗi buồn hiện rõ trên mặt, em nó thở dài, nhìn mệt mỏi lắm, tự dưng ngả đầu qua vai em, em cũng kệ, chắc là có chuyện khó nói, em không hỏi thêm, nhìn về xa xăm, bỗng nghe tiếng nấc nghẹn và cảm thấy ướt sau vai, quay qua, nước mắt, mẹ ơi, em nó khóc các bác ạ...
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Bạn thân bây giờ là bạn gái (come back...)