"Này, đừng có trống lảng nhé." – EN hất tay khi em đang định cất điện thoại.
Vào cái tình thế này thì chả đánh trống lảng, chẳng lẽ phơi phơi ra để thành ma.
"Anh có trống lảng đâu, tin rác thì xóa đi rồi cất." – Em nói với khuôn mặt ra vẻ hối lỗi.
"Thôi đê, anh mau trả tin nhắn đi còn gì." – EN vẫn nhìn em, mặt không biến sắc.
"Thôi, không cần thiết." – Em phẩy tay.
"Em không ghen đâu, đồ điên." – EN nhìn em, cười.
"Anh nghĩ anh không nên tin vào nụ cười của em." – Em cười lại.
"Tát cho bây giờ."
"Nhưng…"
"Anh có thích Linh không?" – EN phá tan không gian sắp sửa vui vẻ bằng một câu hỏi đột ngột.
"…"
"Em xin lỗi, em không kiềm được." – EN cúi gằm mặt.
"Ngại à?" – Em cười.
"…"
Chẳng lẽ EN lại suy nghĩ quá về chuyện này? Đương nhiên là em không có tình cảm với Linh rồi, sao phải băn khoăn. Mà cái thái độ của em mấy ngày qua còn chưa đủ chứng minh à mà phải hỏi lại.
"Đương nhiên là anh không thích rồi, thế cũng phải hỏi."
"Ừm."
"Ừm cái bome gì?"
"Này, ăn tát nhé?" – EN dứ dứ cái đũa.
"Em không tin anh à?" – Tự dưng không kiềm được lòng em lại phọt ra câu ấy, không biết có phải lúc thích hợp không nhưng em muốn biết về điều này. Dù sao tình yêu thì cần có lòng tin, không thì…
"Của em đây." – Thằng bán hàng bê hai tô bún ra làm đứt mạch suy nghĩ, EN vẫn không nói gì và kéo bát của mình vào ăn, đưa đôi đũa vừa lau trên tay cho em.
Chán quá, chắc lại cãi nhau.
Em ăn được hai miếng rồi đứng dậy, muốn riêng tư một chút.
"Anh đi mua cái thẻ, ăn xong đợi anh."
Đề xuất Voz: Như Giấc Chiêm Bao Của HeBe