EN không nói gì, vẫn ăn, vẫn cắm đầu. Em phải giữ cho cái đầu nguội lại, không nên nóng vào thời điểm này, dù sao đây cũng là vấn đề không đáng lắm, có lẽ do EN sợ mất em quá nên mới như vậy, tất cả đều không có gì đáng lo, không có gì…
Ra gọi cốc trà đá và hút điếu thuốc cho nhẹ lòng, phong tỏa mọi thứ trong đầu đang băn khoăn. Chắc bây giờ về phải giữ lại tinh thần vui vẻ, để EN cũng vui, đừng để ý về những lời mình nói nữa.
"Ê Dương…"
Tự dưng có tiếng gọi giật, chả nhẽ ở đây cũng gặp người quen, ngoái đầu lại thì thấy cái dáng vừa quen vừa lạ của một thằng ôn tóc vừa vàng vừa đỏ.
"Anh Dương…" – Nó hồ hởi vỗ vai em, chắc quen, nó biết tên mình mà.
"Ừ, nhìn cậu quen quen, không biết gặp nhau chưa?" – Em nhíu mày.
"Ơ, anh, em T đây."
Đmm, bố quen biết bao nhiêu thằng T.
"T nào nhỉ? Thấy quen quen, chắc chưa gặp bao giờ." – Em vẫn giữ vẻ mặt cũ.
"Đm nhà anh, cứ đùa em." – Nó lại vỗ vai em rồi cười.
"Ơ, đm nhà em, anh có biết em là ai đâu mà cứ như bố đời vậy?"
"Anh không nhớ thật à?" – Nó nhíu mày nhìn em.
"Không." – Em xoa cằm nhìn nó.
"Ngày xưa em choảng anh vỡ đầu và anh kéo rách quần em, nhớ chưa?"
Tự dưng trong đầu em ký ức hiện ra mồn một, nhưng em không miên man về chuyện quá khứ của em mà em kể vắn tắt cho các bác nghe:
"Hồi đó em vẫn còn học cấp 3, em học trong một cái trường nội trú. Hôm đó được nghỉ hè nên ông bô em cho ông anh đi đón về, năm đó em học lớp 11. Ông anh em cũng thuộc dạng nghịch ngợm và gây thù hằn với ai thì em cũng đéo biết nhưng hôm đó đi về thì em và anh em có đỗ lại ở Hồ Tây ngồi uống nước ngắm gái theo yêu cầu của em. Đang uống nước thì ở đâu một con Dream đỗ xuống trước mặt em, biển Hà Nội. Một thanh niên đầu vàng và một thanh niên đầu đen đội mũ.
Đề xuất Tiên Hiệp: Trọng Sinh Chi Tối Cường Kiếm Thần