Lắc đầu nhìn EN một cái rồi rón rén đến gần bên giường. EN đang ngồi, tôi khẽ lao vào EN, rồi đẩy EN xuống giường. Môi tôi tìm môi EN, như một cách xin lỗi. Véo, EN véo mạnh vào eo tôi, đau lắm, nhưng tôi vẫn nén chịu, EN đang đáp trả lại nụ hôn của tôi. Tay tôi luồn ra sau ôm lấy lưng EN, chân vẫn quỳ bên giường, lâu rồi tôi mới được hôn như vậy. Cái véo của EN như không có cảm giác so với tôi lúc này, ước gì tôi cứ được bên EN mãi như vậy. Đôi bàn tay ngu ngốc luồn vào sau lưng áo EN, nhiều lúc tôi cũng giận cái tay mình, ít nhất cũng phải biết điều nhìn tình hình thuận lợi hãy làm, đây lại cứ làm tới khiến tôi bao lần khốn đốn. Lưng EN mịn lắm, ấm lắm, đang đê mê trong cái cảm giác tuyệt vời này thì nhận ra tay tôi đã luồn vào dây áo trong của EN, một cú véo đau nhất từng thấy, một cú đẩy mạnh người tôi ra khiến bản thân như hụt đà.
"Đừng có cơ hội khôn lỏi nhé, tội ông to lắm, xếp đồ tôi về." - EN khoanh tay nhìn tôi.
"DỒ, 10h rồi còn đòi về đâu."
"Thế có nghe lời em ngồi im nói chuyện không hả?"
"Ừ, có..." - Tôi xụi lơ.
"Thế có ngoan không, hehe."
Chả biết có phải EN đang giận mình hay không nữa, nhưng cứ sợ sợ.
"Anh nhắn tin lại cho Linh chưa?"
"Chưa..."
"Sao chưa nhắn?"
"Tại có chuyện nên anh chưa kịp nhắn lại."
"Ừm, đi tắt điện đi rồi đi ngủ."
Tôi lại thò ra tắt cái điện rồi lại mon men vào. EN ôm chặt lấy tôi, tựa vào vai tôi, hương thơm từ EN tỏa ra kí©h thí©ɧ mọi cái mũi, tôi nhắc lại, mọi cái mũi.
"Em xin lỗi nhé..." - EN khẽ nói.
"Vì làm anh sợ à, dồ ư, anh có sợ đâu." - Lại véo.
"Hôm nay không phải là em không tin anh, mà là tự dưng cái linh cảm con gái khiến em thấy sợ một chút, em sợ lắm chứ."
"Sợ cái bome gì?" - Lại véo.
"Giữa cái lúc em và anh có chuyện mà em lại đi như thế, chắc chắn anh giận em lắm. Lúc đi em lo lắm, lo kinh khủng luôn. RỒi lúc biết anh với Linh nhắn tin em lại càng lo nhưng không dám hỏi anh. Lo rằng giữa cái lúc dầu sôi lửa bỏng như thế, có người con gái khác quan tâm, anh lại xiêu lòng, nên em mới như vậy, em xin lỗi..."
Tự dưng tôi thấy vui, không ngờ EN của tôi lại trẻ con như vậy, không ngờ EN lo cho tôi nhiều như vậy.
"Dồ, anh mới phải xin lỗi. Vì đã không tin tưởng em, vì đã nghi ngờ."
"Ờ đấy, lần sau mà thế đừng trách tôi ác."
Vừa ngọt ngào xong lại chằn lửa rồi.
"Biết ròyyyyy..."
"Hihi, mà chiều anh gặp ai thế?"
"Ơ, em thấy sao?"
"Đợi anh mãi em hơi lo nên chạy đi tìm, may mà thấy, haha, nên em mới yên tâm bắt xe về."
"Anh xin lỗi nha..."
"Rồi mà, anh kể đi, ai thế?"
Đề xuất Voz: Chị em, cô giáo...tình yêu...