Thôi, EN bắt trúng thóp rồi, còn hơn cả chuẩn bị ăn đòn từ bố.
"Nhưng mà nói nhanh nhé, cấm véo."
"Anh không có quyền quyết định." - EN nháy mắt, nhoẻn miệng cười rồi đi vào phòng.
Nuốt nước bọt một cái rồi tôi lắc đầu để chuẩn bị chiến, sao EN lúc nào cũng đáng yêu vậy, chỉ muốn đè.
Tôi lại lững thững bước lên phòng, căn phòng sáng bừng với đồ đạc lổn ngổn trên sàn, balo, cặp,...
"Lên đây." - EN nháy mắt rồi vẫy tay.
Lại nuốt nước bọt lần nữa, tôi không được phép để lý trí bị lu mờ, EN gợi đòn quá, giờ mà ném cái áσ ɭóŧ vào mặt tôi thì chắc tôi cũng miễn cưỡng trèo lên giường đấy.
"Thôi, anh ngồi đây được rồi." - Tôi với lấy cái ghế gần đấy.
"Đi lên đâyyyy" - EN thét lên.
"Em đói chưa?" - Tôi chặn lại tiếng EN.
"Không trống lảng nhé? Đi lên đâyyy."
"Nhưng anh đói, để anh ăn đã."
EN trầm ngâm nhìn tôi, rồi lại nhìn chăn, rồi lại lườm tôi.
"Trong cặp em, em mua xúc xích cho anh đấy." - Nói xong EN nằm xuống nghịch điện thoại.
Tôi mò tay mở lấy túi xúc xích, định lựa trốn ra ngoài hút điếu thuốc cho nhẹ người rồi vào chịu trận nhưng chắc EN tính cả rồi.
Xúc xích EN mua ngon thật, mua có 5 cái, chả đủ thấm nhưng được cái xúc xích rán ngấm mỡ nên ăn đến cái thứ 4 là có cảm giác ngấy và no.
"Em còn giận anh không?" - Tôi khẽ thăm dò.
"Chắc em hết giận rồi nhỉ?" - Đợi 2 phút lại thăm dò câu nữa.
"May quá, anh cứ sợ em giận lâu." - Thăm dò câu cuối.
"Ăn nhanh lên." - EN lạnh lùng đáp.
Khổ tôi rồi đây, cố ăn kéo dài thời gian thêm một chút để nghĩ thêm cách.
"Nuốt nốt đi, nước trong cặp em có chai nước lọc đấy, tăm thì mai mua cho."
Mọi hành động phía sau của tôi đều rất chậm rãi, từ tốn, từ tốn, từ tốn... rồi thì cũng xong.
Tôi lại ngồi lên cái ghế ra vẻ hối lỗi và chờ đợi.
"Anh không lên giường à?"
"Thôi, anh ngồi đây được rồi."
"Ngồi lên đây, ơ hay."
"Thôi..."
"Chắc là không lên không?"
"Hơi chắc."
"Xếp đồ giúp em ra bắt taxi về."
Đề xuất Voz: Tán gái Tây trên Meowchat