“Có chuyện gì? Có chuyện gì với anh vậy hả D?” – EN gào lên, chưa bao giờ em thấy EN như vậy, tiếng gào trong tuyệt vọng của một người con gái, em muốn ôm cô gái của em lại, em muốn để cho cô ấy khỏi nghẹn ngào, nhưng em đã không thể.
“Chả có chuyện gì cả. Anh chỉ đáp lại những gì nó làm với anh thôi.”
“Đáp cái gì? Đáp bằng cách đánh lại nó à? Đó là cách em tin tưởng và kể với anh mọi chuyện à?”
“Thì làm sao? Em bênh nó à? Kể cả anh có phải gϊếŧ nó.” – Em gào lên, hụt hơi.
EN sững người, nhìn em, rồi chợt quay ngoắt người, ánh mắt ấy sâu hoắm, thất vọng, đầy nước mắt, đau đớn, em không thể diễn tả hết được.
EN chạy nhanh ra cổng rồi chạy ra ngoài ngõ, mà cái bản năng ngu xuẩn đã không bảo em đuổi theo và ôm người con gái ấy lại, tất cả vì điều gì, vì cái sĩ diện ư?
EN đi rồi, em ngồi thần lại trên ghế, đậy lại từng món, từng món cô ấy làm…
Đi vào nhà tắm rồi em tắm, tẩy sạch tất cả, máu từ vết thương lại chảy xuống, nhuộm đỏ dòng nước đang từ từ chảy xuống cống nhà tắm, chân em buốt lên từng chập, từng đoạn,…
Xong xuôi em băng lại vết thương rồi nằm vật ra giường, đúng rồi, cái em cần là một giấc ngủ, một giấc ngủ đúng nghĩa, có lẽ tỉnh dậy vẫn thấy EN đang nằm bên, ôm lấy em, có lẽ…
Tiếng chuông điện thoại inh ỏi làm em giật mình quơ lấy cái điện thoại. Điện thoại EN vẫn trong túi em, tiếng kêu từ điện thoại của em.
“Alo.”
“Anh, em Đũng đây, xuống ngõ em lấy xe, à, em có quà nhẹ cho anh đây.”
Lắc đầu cho tỉnh táo rồi em đi xuống nhà, mọi cảm giác trong đầu đã nguôi bớt, lạnh hơn, mâm cơm vẫn vậy, nguội lạnh.
Dắt xe ra ngoài ngõ còn va vào xe, hôm nay là ngày té de chắc.
Thằng T nhìn em hớn hở nhưng em cũng không buồn hỏi han, nó cầm xe rồi đưa cho em một cái phong bì.
“Đm, mày viết thư tình cho tao hả?”
“CC nhé, chị nhà gửi đấy.”
“Chị nào?”
“Cái chị tóc vàng ấy, gọi em qua nhờ đưa cho anh.”
“Ok.”
Cầm phong thư em chạy vội lên nhà, như không biết đến gì xung quanh, va vào cạnh cửa lần nữa, hình như máu lại ứa ra, nhưng đó không phải điều em đang quan tâm đến nữa.
Xé vội phong thư, vẫn nét bút nắn nót ấy, nét mực nhòa đi, thấm đẫm nước mắt của cô ấy:
“Chào anh,
Em viết cho anh vào một buổi chiều, buổi chiều nhiều tâm trạng và biến động nhất trong cuộc đời em. Xin anh cho em được nói yêu anh, xin anh cho em được nén tất cả những nỗi niềm của em trong bức thư này. Em không phải là một người mau nước mắt nhưng em đang không hiểu sao, nước mắt của em cứ tuôn như vậy.
Mấy ngày qua chúng ta xảy ra thật nhiều chuyện phải không anh? Em không biết đó là lỗi do ai, anh, em, hay cả hai chúng ta. Nhưng em xin nhận tất cả lỗi lầm đó, là của em, là do em. Là do em đã không tốt, là do em đã không hoàn thành đúng nghĩa vụ của một người con gái tốt với anh. Đọc đến đây, em hiểu, và em chắc chắn rằng trong đầu anh đang nghĩ anh thật không xứng với em, nhưng xin anh, đừng nghĩ như vậy, vì em yêu anh, vì anh là một người tốt, và vì anh yêu em.
Em biết anh yêu em, và em không cần anh phải nói anh sẽ yêu em nhiều hơn thế, em chỉ cần anh, hãy cứ yêu em, yêu em như cái ngày chúng ta mới quen nhau, như D của ngày trước mà em biết, như anh đã ôm em vào lòng và nói còn có anh bên em, như anh vẫn hay làm trò để lấy tiếng cười của em, như anh vẫn hay trẻ con nhắng nhít mỗi khi gần em, như vậy đấy. D mà em yêu không bao giờ đánh người vì em, vậy mà D lại nói với em sẵn sàng gϊếŧ người. Tại sao lại như vậy? Tại sao D của em lại trở nên hung bạo vậy hả anh? Tại sao?
Có lẽ lời nói của em thật lộn xộn nhưng em đã viết mà không ngơi bút, chỉ vì những điều này em đã muốn thét lên với anh trưa nay nhưng em lại không đủ can đảm làm điều đó.
Hãy hứa với em, hứa với em sẽ cùng em đi qua những khó khăn này, hứa với em sẽ đừng bao giờ để chúng ta phải như vậy nữa được không anh?
Đừng nói sẽ yêu em nhiều hơn thế, hãy làm như lời anh nói, yêu em theo cách em không bao giờ ngờ tới, anh nhé?
Người yêu anh,
X
N.M.T.X”
Khuôn mặt em co rúm lại, sợ hãi, đau đớn, rồi nước mắt chỉ chực tuôn, không giữ lại được…
Đề xuất Voz: Cú Ngã - khởi đầu hay kết thúc