Logo
Trang chủ

Chương 87

Đọc to

Cảm nhận cái lúc bản thân tuyệt vọng, lúc con người ta co rúm lại bên những tội lỗi mình gây ra, dường như đó là điều duy nhất còn sót lại trong lương tri. Khi họ biết khóc, khi họ biết đau, khi họ đã thấu những tủi nhục, khi họ đã hiểu những nỗi đau do chính họ gây ra. Em muốn gào lên, muốn thét lên, nhưng em lại để cho những điều đó gặm nhấm em, từ bên trong em. Em hiểu nỗi đau của người con gái ấy, cô ấy tha thứ cho em nhiều quá, cô ấy yêu em nhiều quá, em làm cô ấy đau nhiều quá, thất vọng nhiều quá.

Vỗ nước vào mặt cho tỉnh, không được để đôi mắt đỏ, khi đau và nhục đàn ông có thể khóc, nhưng không được phép để người khác biết mình khóc. Em đi ra ngoài, hít lại cái bầu không khí đầy khói, ngửi là muốn ói, quay sang xem mấy u trà đá xỉa xói, ai cũng giành phần để nói, bà thì mặt tươi rói, bà thì đăm đăm như thầy bói, bà thì hầm hầm như sói. Một góc Hà Nội, xô bồ, nhưng không thiếu những tiếng cười, những câu chuyện, hòa quyện trong ánh đèn điện của trời đã ngả về chiều.

Chưa bao giờ bản thân em thấy mất phương hướng như vậy. Em có thể chạy đến xin lỗi cô ấy, nhưng em lại không dám, không có đủ can đảm đứng trước mặt EN sau tất cả những gì em làm, một chút bồng bột, một chút ngu si, một chút sĩ diện, thế là đã đủ chết. Nếu bác nào rơi vào tình cảnh này của em chắc cũng hiểu được.

Đang lang thang dọc con phố, ngồi lại một góc chợ Mơ để hồi tưởng và suy nghĩ nhưng đầu óc em trống rỗng, không còn chút gì, mắt chừng chừng theo những ánh đèn đổ xuống và tiếng còi xe, điện thoại em chợt rung trong túi, là thằng T.

“Alo”.

“Đm, sao anh không nói về vụ anh bị đâm.”

“Sao đéo đâu, nói làm gì cho thêm nặng.”

“Có người chết mà anh nói đéo sao à, thằng chó này, em phải gϊếŧ nó.”

“Gϊếŧ cl, mày biết là thằng nào.”

“Đm, em đã từng cầm dao rạch cái xe và xiên thằng lái cái xe đó đấy, mà anh bảo em đéo biết thằng nào à?”

“Qua đón tao, cf nói chuyện.”

Nói xong em dập máy, không để nó nói thêm lời nào. Có lẽ em phải giải quyết xong chuyện này rồi sẽ tới X. X có thể đợi được em, chắc chắn là vậy.

10 phút sau thằng T qua đón em theo lời hẹn. Ra quán cf gần đấy, mặt nó vẫn bực bội lắm, hằm hằm như thịt bằm nấu cháo nhìn em.

“Đm, anh coi em là clg vậy?”

“Mọi chuyện như vậy là đủ rồi, dừng lại thôi.”

“Dừng cái máu l gì? Thằng chó đó.”

“Kể tao nghe chuyện mày và nó đi, yêu nhau à?” – Em cười.

“Yêu cc.” – Nó vẫn hằm hằm nhìn em.

Đề xuất Voz: Khi Tôi 25
Quay lại truyện Gặp gái trên xe khách..
BÌNH LUẬN