Logo
Trang chủ

Chương 102

Đọc to

Mình: Ừm, anh quên.
Chị cầm tay trái mình lên (mình đeo đồng hồ bên trái): Cái đồng hồ này hợp với anh lắm, nhìn anh trẻ hơn. Mốt đừng đeo dây sắt nữa.
Mình: Ừm, anh đeo quen từ hồi nhỏ rồi. Giờ anh tập từ từ lại. Mà đồng hồ em tặng nhẹ tay lắm, thoải mái hơn cái cũ của anh.
Chị: Em nói vậy là em vui rồi.
Mình: Anh xin lỗi em. Anh không thể tặng em một món quà nào có giá trị hết.
Chị: Anh đừng nói vậy. Anh chưa đi làm thì làm sao có tiền mà tặng em.
Mình: Ừm.
Chị: Sau này anh tốt nghiệp rồi, anh đi làm, lúc đó tặng bù cho em được mà. Món quà hồi sáng của anh là đủ ý nghĩa với giá trị tinh thần rồi.
Mình: Anh yêu em lắm.
Chị: Em cũng yêu anh.

Và rồi, mình với chị cứ hôn nhau liên tục cho đến khi nào hết phim cũng không hay. Cái hộp bắp thì mới ăn được chút xíu. Mình với chị nắm tay nhau đi về. Thấy chị hơi mệt.

Mình: Nhìn em mệt lắm, để anh lái cho. Có gì em chỉ đường.
Chị: Em không sao, em lái được mà.
Mình: Ừm, nếu mệt cứ nói anh.
Chị: Em biết rồi.

 

Đề xuất Tiên Hiệp: Dạ Vô Cương (Dịch)
Quay lại truyện Gấu hơn mình 6 tuổi
BÌNH LUẬN