P.A: Lúc anh kêu em giúp anh đưa điện thoại cho T.V, em ghét anh lắm đó. Nhưng vì biết anh và T.V đang gặp khó khăn và nhìn anh lúc đó thảm lắm. Em không muốn anh buồn thêm nữa nên em mới chịu giúp.
Tôi: P.A à, anh xin lỗi vì những chuyện anh đã gây ra hồi lớp 9. Lúc đó anh thật sự không biết phải làm gì hết. Cho anh cơ hội để bù đắp được không?
P.A: Ừ, em cho anh cơ hội đó.
Và rồi tôi với P.A chính thức quen nhau. Khi quen P.A, tôi có cảm giác an toàn lắm vì tôi biết tính cách của P.A. Cho đến lúc P.A về Canada học tiếp, tôi vẫn yên tâm. P.A đi đâu chỉ báo cho tôi một tiếng là xong. Hai ngày trước Lễ Tình Nhân, P.A để "in relationship" với ai đó. Tôi vào trêu chọc, P.A giận hết 1 ngày. Vào Lễ Tình Nhân, tôi phải đi học nên không nói chuyện Yahoo với P.A. Lúc đó, tôi xài cái N96 làm sao mà lên Yahoo hoài được. P.A trách tôi là không thương này nọ. Và cuối cùng, chúng tôi chia tay, P.A đã quen một người khác. Sau đó, thỉnh thoảng P.A vẫn email cho tôi trách tại sao lúc đó lại làm vậy. Tôi cũng buồn và bực nên trách lại P.A và từ đó, tôi với P.A không nói chuyện nữa. Sau này, tôi với P.A trở thành bạn thân, có thể nói là tri kỷ luôn. Chuyện gì cũng tâm sự với nhau hết, cộng thêm cách xưng hô rất thân mật là "honey" và "babe".
Những ngày tôi chia tay, K.M với P.A đã động viên tôi rất nhiều. Có lẽ nhiều nhất là K.M và L.N. Những ngày tôi bị tai nạn xe, tâm trạng và cảm xúc của tôi bị rối lên. K.M nói chuyện với tôi rất nhiều. Có một hôm, đang nói chuyện trên Skype, đột nhiên tôi không chịu đựng được nữa, đã khóc thành tiếng.
Đề xuất Tiên Hiệp: Món Nợ Bất Tận