Chị: Anh, anh đừng giận em được không?
Tôi im lặng…
Chị: Em thật sự quên hôm qua là ngày kỷ niệm mình quen nhau. Tại nghe anh nói muốn yên tĩnh nên em mới đi. Chứ em đâu có biết là chỉ muốn yên một chút xíu đâu.
Tôi: Ừ.
Chị: Em có tật không để ý thời gian lắm, anh đừng vậy mà.
Tôi: Giận em thì được gì? Anh có cấm được em sao?
Chị: Có chứ, anh không thích thì em không làm. (Ừ, đúng là chết tiệt, về sau em đi suốt, anh nói còn bị em dằn mặt nữa).
Tôi: Thật sao?
Chị: Thật, em hứa luôn đó. Sẽ không có lần sau đâu.
Tôi: Cho nó qua đi.
Chị: Anh ơi! Hay mình dời ngày kỷ niệm của mình vào ngày khác đi.
Tôi: Có vụ này nữa hả?
Chị: Có chứ, thật ra ngày 17 tháng 1 đâu phải ngày mình chính thức yêu nhau đâu. Đến gần cuối tháng 1 anh mới chịu nói là anh yêu em mà.
Tôi: Ừ.
Chị: Vậy thì phải chọn mấy ngày cuối tháng chứ.
Tôi: Ừ, em quyết định đi.
Chị: Để xem nào, tháng 1 ngày có 28 ngày, vậy thì 28 tháng 1 đi.
Tôi im lặng. Ngày 28 tháng 1 là ngày tôi với người yêu cũ quen nhau (người yêu cũ đã làm tôi thay đổi nhiều nhất).
Chị: Có gì không ổn hả anh?
Tôi: Ngày khác được không?