Ngày 7 tháng 3 là lần đầu tiên tôi lái xe xuống California. Trước đó, có quá nhiều chuyện xảy ra. Trong vòng hai tuần, bố mẹ tôi về Việt Nam, còn chị gái và vài người bạn của chị đã cãi nhau về chuyện nhà cửa, cả đám tự dọn ra ngoài tìm chỗ ở riêng. Chị tôi cũng gặp khá nhiều khó khăn trong việc tìm nhà. Có chỗ thì quá đắt, có chỗ lại quá nhỏ, có chỗ thì không có bếp. Chị đã hỏi ý kiến tôi, và tôi đã giúp chị đưa ra quyết định chọn căn hộ có giá 550 đô la một tháng vì nó khá tiện nghi, có bếp, máy giặt, máy sấy và lối đi riêng.
Trong khoảng thời gian này, chị em tôi cũng hay cãi nhau. Đỉnh điểm là vào ngày 28 tháng 2, ngày kỷ niệm của chúng tôi bị dời lại. Chị định đi ăn sinh nhật cùng với người bạn làm chung rồi về, nhưng đột nhiên lại nảy ra ý định đi casino sau khi ăn sinh nhật xong. Nghe vậy, tôi rất bực mình và nói lại. Chị cũng bực mình và buồn, không biết nói gì nên đòi đi ngủ sớm. Sau khi mọi chuyện ổn định về chỗ ở, chị em tôi cũng làm lành lại. Chị là người chủ động xin lỗi trước.
Sáng thứ Năm, ngày 7 tháng 3, tôi dậy sớm giặt đồ rồi đi học. Sau khi rửa mặt và ăn sáng, tôi đi học. Tôi có gọi chị dậy nhưng thấy chị nói chuyện như chưa tỉnh nên để chị ngủ tiếp. Học đến 9 giờ 15 phút thì xong. Tôi tranh thủ chạy qua Đại học Nevada, Las Vegas (UNLV) để hỏi về các lớp học cho kỳ hè. Đến văn phòng cố vấn, tôi được báo là phải đặt lịch hẹn trước, không nhận khách vãng lai vì quá đông. Đành phải chạy về. Tôi đã gọi cho chị mấy lần nhưng không thấy chị trả lời. Tôi nghĩ chị để điện thoại ở chế độ rung nên cũng để chị ngủ tiếp. Về đến nhà, tôi giặt mềm gối, nệm và ga trải giường, dọn dẹp sạch sẽ cả nhà. Không biết nấu gì ăn nên đành ăn lạp xưởng với cơm. Đến hơn 11 giờ, tôi gọi lại và chị đã bắt máy. Tôi bắt đầu lo lắng. Tôi suy luận rằng nếu chị để điện thoại rung thì khi thấy tôi gọi, chị sẽ gọi lại. Mà nếu có ngủ thì giờ này cũng phải dậy rồi. Tôi càng ngày càng lo lắng, nghĩ rằng chị chắc đã gặp chuyện gì đó. Tôi không nghĩ thêm nữa, pha một ly trà, chuẩn bị ba bộ đồ rồi xuống xe bật GPS để tra địa chỉ nhà chị. Đây là lần đầu tiên tôi sử dụng GPS nên loay hoay gần 15 phút mới biết cách sử dụng. Khi xong thì cũng đã 12 giờ. Dự tính đi liên tục 270 dặm cộng với nghỉ một trạm thì khoảng 4 tiếng rưỡi là đến. Cho đến ngày hôm nay, khi ngồi viết lại câu chuyện này, tôi mới nhận ra lúc đó mình thật điên rồ. Chị là người đầu tiên khiến tôi làm những việc mà sau này tôi mới nhận ra là mình cũng không biết mình đang làm gì. Và đây là lần thứ hai tôi làm như vậy. Tôi chạy ra trạm xăng đổ đầy bình, hết 40 đô la, tiếc ghê. Đây cũng là lần đầu tiên tôi đi xa một mình, tự lái xe một mình xuống California (sau này mới biết sự nguy hiểm của nó), cũng rất run. Tôi chỉ dám lái đúng giới hạn tốc độ chứ không dám hơn. Lái một lúc, thấy toàn núi với sa mạc, tôi biết là đã ra khỏi Las Vegas khá xa rồi. Lái được 2 tiếng, khá buồn ngủ, nhờ ly trà ô long nóng mà tôi tỉnh táo hơn một chút. Tôi dừng ở một trạm nghỉ sau Barstow 27 dặm. Nhìn vào GPS, nó báo còn 110 dặm nữa. Vậy là gần được 2/3 quãng đường rồi. Tôi tiếp tục lái xe, gần đến Valleyville thì thấy chị gọi.
Đề xuất Tiên Hiệp: Nghịch Thiên Tà Thần [Dịch]