Cuộc trò chuyện của chúng tôi trên Skype kéo dài khoảng 30 phút. Chị cứ nhìn tôi ăn rồi cười, khiến tôi cũng ăn không nổi. Rồi đến giờ tôi phải thay đồ đi học. Trên đường chạy xe, tôi gọi cho chị.
Chị: Ủa? Anh đang chạy xe mà nói chuyện điện thoại được à?
Tôi: Ừ, xe anh có Bluetooth nên nói chuyện thoải mái.
Chị: Ừ, ước gì xe em cũng có.
Tôi: Em chạy xe gì?
Chị: Accord 2011, mà "standard" lắm, không có gì hết á. Còn anh?
Tôi: Anh thì Nissan Rogue 2008, mà hồi trước hai anh mua có nâng cấp nên có nhiều đồ chơi.
Chị: Anh hai anh cũng thương anh quá ha. Ước gì em cũng được thương như vậy?
Tôi: Bộ anh không thương em sao?
Chị: Chưa đủ.
Tôi: Ừ, sau này anh tốt nghiệp, hai đứa mình đám cưới. Lúc đó, anh chăm sóc em cả đời, vậy chịu chưa?
Chị: Vậy thì được đó hả? Mà còn bao lâu anh tốt nghiệp?
Tôi: Anh đang cố gắng trong vòng 2,5 - 3 năm. Anh học được bao nhiêu tín chỉ thì anh học.
Chị: Ừ, em cho anh thời hạn 3 năm đó. Sau 3 năm, anh chưa tốt nghiệp là em đi lấy người khác.
Tôi: Gì kỳ vậy? Lỡ anh có rớt 1-2 môn thì sao?
Chị: Em không biết. Chồng em là giỏi nhất, không được rớt môn nào hết.