Chị: A đừng có giấu e. E biết a đang có chuyện gì.
Mình: Thằng bạn thân a vừa mới mất hôm qua.
Chị: Sao vậy? (giọng hơi lo lắng)
Mình: A nghe gia đình báo tin là bị té xe, chấn thương sọ não.
Chị: Uh, tội bạn a quá. Mà bạn a nhiêu tuổi?
Mình: Mới có 23t à.
Chị: Trẻ quá, chưa trải nghiệm gì hết mà đã mất rồi. E muốn chia buồn cùng a.
Mình: Bạn thân a tên H. Lúc a về VN, đi học VUS, quen đc ổng. A hay bị ăn hiếp lắm, lúc nào ổng cũng đứng ra để bảo vệ a hết, nên a rất quý ổng.
Chị: Tính ra cũng đc 10 năm rồi nhỉ?
Mình: Uh, hơn 10 năm rồi.
Chị: Uh. (chị cố tình để mình nói ra hết tâm sự của mình)
Mình: A với H coi nhau như a e. Lúc nào cần giúp đỡ, là làm hết mình vì a e, ko bao giờ vì lợi ích riêng mà bỏ mặt a e hết. Mà cũng lạ, đa số bạn thân của a toàn lớn hơn a ko à. Hì
Chị: E biết a ko vui, a đừng cố cười.
Mình: Uh, lúc nghe tin H mất, a như đứng hình. Ko ngờ mạng ng nó mỏng manh như vậy. (Sau này, mình cẩm súng cùa a Kh chỉ vào đầu mình, có sẵn 1 viên đạn nhưng chưa lên cò. Lúc đó mình mới nhận ra, sinh mạng của 1 ng mỏng manh đến thế. Chỉ cần 1 cái bóp cò là mình có thể ra đi lúc nào ko hay. Lúc đó mọi thứ trôi nhanh lắm, nhưng kí ức về quá khứ cứ tái hiện lại như 1 cuộn phim.)
Chị: A nói chuyện lạc quan lên đc ko? H cũng ko muốn a như vậy đâu.
Mình: Uh, a biết. Nhưng a thật sự vui ko nổi M à.