Logo
Trang chủ

Chương 2: Tố Vấn

Đọc to

(1) "Tố Vấn" là một chương trong "Hoàng Đế Nội Kinh".
(2) "Thượng cổ chi nhân, xuân thu giai độ bách tuế, nhi động tác bất suy" (Người thượng cổ, sống tới trăm tuổi mà động tác vẫn không chậm chạp).

Diệp Phàm khép cuốn "Hoàng Đế Nội Kinh", khôi phục lại trạng thái bình thường sau khi dứt suy nghĩ về chương "Tố Vấn" ghi lại thời đại thượng cổ.

Liên quan đến thời thượng cổ, không có những ghi chép chính xác, tường tận. Đối với người thời nay mà nói, đó là một đoạn cổ sử tràn ngập mơ hồ, khiến người ta phải suy ngẫm rất nhiều.

Gió mát khẽ thổi, vài chiếc lá ngô đồng trong viện khẽ đung đưa, va chạm vào nhau phát ra âm thanh "rì rào". Không khí trong lành từ ngoài cửa sổ thổi vào.

Diệp Phàm rất thích xem thể loại sách "Sưu Kỳ" (sưu tầm những truyện kỳ lạ). Pha một chén lục trà nhạt, hắn bắt đầu tiếp tục lật xem cuốn sách cổ trong tay.

"Phàm nhân có thể sống hơn trăm tuổi mà hành động không hề có dấu hiệu già yếu. Thời kỳ thượng cổ, quả là một đoạn cổ sử vô cùng thần bí..."

Đối với vấn đề tuổi tác của cổ nhân được ghi lại trong chương "Tố Vấn", một người hiện đại như hắn tự nhiên là không thể tin tưởng.

Hắn chỉ hiếu kỳ là: Vì sao rất nhiều sách cổ khi nhắc tới cái thời đại "thượng cổ" mà cổ nhân nói đều rất mơ hồ, hình như có sự bí ẩn về sự biến mất của văn minh thượng cổ trong dòng chảy của lịch sử.

Lẽ nào thực sự tồn tại một đoạn cổ sử mà con người không biết đến? Sau khoảnh khắc suy tư ngắn ngủi, hắn lại tiếp tục đọc sách.

"Hoàng Đế Nội Kinh" là một bộ sách cổ được sánh như bảo vật, được viết từ mấy nghìn năm trước, trở thành một trong tam đại kỳ thư của Trung Quốc. Những điều nói trong sách tuy rằng không thể tin hoàn toàn, nhưng có thể nói tổng thể chúng có giá trị vô cùng quý báu.

"Đề khiết thiên địa, bả ác âm dương, hô hấp tinh khí, độc lập thủ thần, cơ nhục nhược nhất, cố năng thọ tệ thiên địa, vô hữu chung thì, thử kỳ đạo sinh." (Dẫn dắt thiên địa, giữ chặt âm dương, hút lấy tinh khí, giữ vững tinh thần, cơ nhục như một, có thể đồng thọ với thiên địa, không có kết thúc, đây là Đạo.)

Chương "Tố Vấn" nhiều lần nhắc đến việc người thượng cổ am hiểu sự biến hóa của thiên địa, luyện dưỡng tinh khí, nhờ đó mà con người có thể trường sinh bất tử. Điều này người hiện đại căn bản không thể tin.

Bất giác, mặt trời đỏ rực dần dần hạ xuống phía tây, ánh nắng chiều trải rộng, nhuộm cây ngô đồng ngoài cửa sổ thành một màu đỏ nhạt.

Diệp Phàm buông cuốn "Hoàng Đế Nội Kinh", chuẩn bị đi tham gia buổi họp lớp với bạn học.

Rời khỏi trường đại học đã ba năm rồi, Diệp Phàm sau khi tốt nghiệp liền ở lại thành phố này. Nhìn lại quá khứ, thời kỳ học sinh trong trắng, giản đơn đã một đi không trở lại.

Ba năm thời gian nói dài chẳng dài, mà nói ngắn cũng chẳng ngắn. Bạn học ngày xưa nay đã trời nam đất bắc, mỗi người đều có cuộc sống của riêng mình.

Tiếng chuông điện thoại di động trong trẻo cắt đứt suy nghĩ của hắn. Là bạn học Lâm Giai gọi tới, một nữ tử xinh đẹp lại vô cùng khôn khéo. Sau khi tốt nghiệp, nàng sang thành phố kế bên, nhờ thủ đoạn hơn người mà một năm trước đã thăng lên làm quản lý chi nhánh.

Vừa ấn nút nhận cuộc gọi liền nghe được tiếng Lâm Giai trêu chọc. Khi nàng còn học đại học đã biểu hiện năng lực giao tiếp rất xuất sắc, rất dễ rút ngắn khoảng cách với người khác.

"Thế nào, nhớ ta rồi à?" Diệp Phàm dễ dàng phản kích.

Bên kia truyền đến một tiếng cười rất êm tai, nàng nói: "Ta không rõ địa điểm họp lớp, lát nữa cùng đi nhé."

Sau khi hẹn cẩn thận địa điểm gặp nhau, Diệp Phàm lái ô tô rời khỏi nhà. Khi còn học đại học, hắn từng theo đuổi Lâm Giai, nhưng lại bị nàng khéo léo nói rằng hai người không hợp nhau.

Lâm Giai là một nữ tử vô cùng xinh đẹp, mà sự khôn khéo và lý trí còn vượt trội hơn cả vẻ đẹp của nàng. Nàng rõ ràng biết chính mình cần cái gì, nên làm như thế nào, nói được làm được.

Cách thời gian hẹn nhau còn mười phút, Diệp Phàm tìm một chỗ đỗ xe trước cửa hàng bách hóa, sau đó xuống xe đi đến ven đường chờ Lâm Giai.

Cả thành phố đều đắm chìm trong ánh nắng chiều, rất nhiều kiến trúc được bao trùm bởi một vầng hào quang màu vàng nhạt. Trên đường xe cộ qua lại như nước chảy, dòng người nối đuôi nhau không dứt.

Bảy, tám phút sau, một chiếc xe Toyota đỗ lại ven đường. Một khuôn mặt mỹ lệ và tinh xảo hiện ra, Lâm Giai mở cửa xe bước tới.

Diệp Phàm tiến tới đón, cười nói: "Lại có xe đưa đón riêng rồi à?"

"Đừng nói móc ta, ta làm gì có xe riêng, đó là xe của bạn học Lưu Vân Chí."

Sau khi tốt nghiệp ba năm, tuy rằng có liên hệ với nàng, nhưng cũng chỉ gặp mặt một lần vào hai năm trước. Lâm Giai vẫn như xưa thanh xuân mỹ lệ, ăn mặc rất tùy ý: quần jean bó sát người phối hợp một chiếc áo màu tím, làm nổi bật những đường cong gợi cảm trên thân thể mềm mại, trông thật yêu kiều thướt tha.

"Hơn hai năm không gặp, có khỏe không?"

Mái tóc của Lâm Giai xõa xuống vai, đen mượt mà, sáng đến có thể soi gương. Nàng có một đôi mắt phượng, lông mi dài hơi xiên chéo về phía trước, tự nhiên đặc biệt, quyến rũ mà cảm động.

"Rất khỏe."

Diệp Phàm cười cười, trêu chọc nói: "Lâm Giai ngươi trời sinh quyến rũ như vậy, không đi làm diễn viên thì thực sự có lỗi với chính bản thân đó."

"Thật vậy sao?"

Lâm Giai cười tươi, mắt phượng liếc xéo, ánh mắt lưu chuyển, đôi môi đỏ vô cùng gợi cảm, thật là quyến rũ.

Lúc này, chiếc xe Toyota cũng đỗ lại ven đường. Vị trí lái xe lộ ra một khuôn mặt quen thuộc: chính là bạn học cũ Lưu Vân Chí.

Hắn cùng Diệp Phàm đều ở lại thành phố này sau khi tốt nghiệp. Nhưng hắn lợi thế hơn là có bối cảnh, được người thân thích chiếu cố, thành lập được một công ty không quá lớn, được xem là người thành đạt trong số các bạn học.

Tuy cùng ở một thành phố, nhưng hắn hầu như không liên hệ gì với Diệp Phàm, nguyên nhân chủ yếu là từng có xung đột một lần hồi đại học.

Thấy đối phương ngay cả xe cũng không xuống, Diệp Phàm cũng chỉ bình thản hỏi thăm một chút.

Lưu Vân Chí nở nụ cười nhạt, nói: "Đi nhờ xe tới à?"

Đối với loại khinh thường người khác như thế này, Diệp Phàm lười đôi co, không thèm so đo, tùy ý ứng phó "ừ" một tiếng.

Lâm Giai là một nữ tử thông minh khôn khéo, tự nhiên có thể cảm giác được bầu không khí trước mắt, liền cười nói với Diệp Phàm: "Lúc nãy vội vã tới đây, mấy bạn học cũ ở thành phố này gọi điện thoại giục, chúng ta cùng ngồi xe của Lưu Vân Chí đi nhé."

Diệp Phàm vẫn chưa nói gì, Lưu Vân Chí đã mở miệng, áy náy nói trước: "Thực là ngại quá, đã sớm hẹn với hai bạn học cũ ở ngay con đường phía trước rồi, chỗ ngồi hình như bị thiếu."

"Không sao, ngươi cứ đi trước, ta sẽ đến ngay sau đó."

Diệp Phàm nói xong, xoay người lại, cười nói với Lâm Giai: "Cùng ta cùng đi, hay là..."

Lâm Giai hơi do dự một chút, Lưu Vân Chí giục nói: "Mỹ nữ Lâm Giai sẽ ngồi xe của ta đi trước, bằng không thì ta sợ sẽ bị người ta hỏi tới tấp đó."

Đứng ở ven đường vài phút, Lâm Giai bày tỏ sự áy náy với Diệp Phàm, nhưng lại bị Lưu Vân Chí giục, cuối cùng vẫn ngồi lên chiếc xe Toyota.

Khi đã đóng cửa xe lại, Diệp Phàm vẫn loáng thoáng nghe được âm thanh xem thường của Lưu Vân Chí: "Hiện đang là giờ cao điểm, có thể bắt được taxi mới là lạ!"

Sau đó, chiếc xe Toyota liền nhanh chóng rời khỏi.

Ngày xưa, Diệp Phàm ở trường đại học cũng được coi là một nhân vật có tiếng tăm. Hôm nay bị coi là đi nhờ xe, lại bị so sánh với Lưu Vân Chí, tự nhiên hắn có chút chán nản.

Đối với người như Lưu Vân Chí, hắn không thèm bận tâm, ngược lại biểu hiện của Lâm Giai làm cho hắn có chút ngoài ý muốn.

Nhưng mà, mỗi người đều có thái độ ứng nhân xử thế của chính mình. Con người muốn sống trong cái xã hội hiện thực này, đương nhiên không thể bỏ qua được những thứ như công lợi, lòng tự tôn, sự hư vinh. Diệp Phàm cũng không quá phản cảm.

Mặt trời đỏ rực đã khuất sau đường chân trời, tựa như máu nhuộm đỏ rồi từ từ phai nhạt. Cả thành phố như được khoác lên tấm áo choàng đen dày, màn đêm sắp buông xuống...

Giờ khắc này, chín bộ xác rồng khổng lồ đang kéo một chiếc quan tài lớn bằng đồng thau trong bóng tối và giá lạnh của vũ trụ. Cảnh tượng rung động này, lại đang nằm yên ở một nơi vĩnh hằng, không ai hay biết trong vũ trụ!

Bên trong trạm không gian quốc tế, vài phi hành gia đã truyền về mặt đất đủ mọi tin tức chấn động, đang chờ đợi chỉ thị tiếp theo.

Đề xuất Voz: Chạy Án
Quay lại truyện Già Thiên (Dịch)
BÌNH LUẬN