(1): Kim tích: xưa nay.
Dù sự nghiệp của Diệp Phàm chưa thể coi là thành công, song nhờ một số yếu tố và nỗ lực, hiện tại trong tay hắn cũng có chút tích lũy. Không lâu trước đây, hắn mới sắm được một chiếc Mercedes-Benz. Nói về giá cả, nó nhỉnh hơn chiếc Toyota của Lưu Vân Chí, nhưng nếu lấy điều này để phán xét thân phận và địa vị, hắn cảm thấy hơi dung tục.
Hơn mười phút sau, Diệp Phàm lái ô tô đến địa điểm họp lớp - Hải Thượng Minh Nguyệt Thành.
Đây là một thành giải trí siêu cấp, tích hợp dịch vụ ăn, uống, nghỉ ngơi, vui chơi, tọa lạc trên con đường hoàng kim đắc địa, tổng thể phồn hoa vô cùng. Nhìn các loại xe sang trọng, xa hoa, cũng có thể đoán được mức độ chi tiêu nơi đây.
Vừa tốt nghiệp đại học được 3 năm, đại đa số bạn học vẫn chưa gặt hái thành công trên con đường sự nghiệp. Diệp Phàm cảm thấy việc lựa chọn địa điểm họp lớp ở đây có chút phù phiếm.
Bước ra khỏi bãi đỗ xe, khi tiến vào Hải Thượng Minh Nguyệt Thành, hắn nhanh chóng nhận ra những bóng dáng quen thuộc, đều là bạn học đến tham gia họp lớp, trong đó có những người 3 năm chưa hề gặp mặt.
"Diệp Phàm!"
Lúc này, một thanh niên dung mạo thanh tú, nhã nhặn nhìn thấy hắn và cất tiếng gọi, trên mặt hiện lên sự vui mừng, nói:
"Chuyện này ngươi không đúng rồi, thân là địa chủ của thành phố này mà giờ mới lộ diện. Đáng lẽ ngươi phải là người khởi xướng và tổ chức buổi họp lớp này mới phải."
Thanh niên dung mạo nhã nhặn này tên là Vương Tử Văn, hắn là một trong những người khởi xướng buổi họp lớp lần này. Khi còn học đại học, hắn là một người vô cùng năng động. Có người nói trong ba năm qua, hắn phát triển vô cùng thuận lợi ở một thành phố khác, tài sản cũng khá nhiều rồi.
Mấy người khác thấy vậy liền tới đón. Tuy đã rất lâu không gặp, nhưng thái độ giữa mọi người vô cùng thân thiện.
Thực tế, Vương Tử Văn đứng đây để tiếp đón mọi người. Những người làm công tác chuyên môn đón tiếp này chỉ có khoảng 2, 3 người, nên rất dễ đoán được.
Vương Tử Văn là người thông minh, hắn không đứng một mình ở đây nói chuyện, mà vừa nói cười vừa dẫn đường phía trước, đón mọi người tiến vào Hải Thượng Minh Nguyệt Thành. Tầng thứ 5 có một phòng hội nghị nhỏ, có thể chứa cuộc họp từ 30 đến 50 người, đã được bao trọn.
Lúc này, sắc trời bên ngoài đã dần tối, những người đến tham gia cuộc họp lớp hôm nay coi như đã đông đủ.
Mấy người bước tới khiến không khí trong hội trường náo nhiệt hẳn lên. Có vài người bước tới đón, có thể một lần nữa gặp gỡ nhau, cảm giác thời gian như dừng lại, không gian bị đảo lộn. Trong lúc xúc động, lại cảm giác như thời gian còn đi học đại học.
Tốt nghiệp 3 năm rồi, tất cả mọi người cũng đã 25, 26 tuổi, có mấy người đã kết hôn, lại có hai người đã trở thành bà mẹ trẻ.
Mỗi người đều có cuộc sống riêng, nhưng nói tóm lại, đại đa số bạn học đều là người thường. Lý tưởng cùng hoài bão ngày xưa đã bị thời gian gần như triệt để làm phai nhạt, cũng có cuộc sống bình thường như bao người khác.
Mộng tưởng đã đi xa, tuyệt đại đa số mọi người ý thức được rằng, bản thân mình chỉ là người bình thường.
Diệp Phàm bị Vương Tử Văn kéo sang một bên. Quan sát kỹ lưỡng, hắn phát hiện bạn học mình không chỉ thành đạt, mà gia đình cũng có chút bối cảnh.
"Diệp Phàm ngươi đến muộn thế, nhất định phải phạt ngươi ba chén."
"Ba chén quá ít, các ngươi vậy cũng quá xem thường tửu lượng Diệp Phàm rồi."
Lâm Giai ngồi bên cạnh thấy vậy, mắt phượng liếc xéo, dáng người thon dài, những đường cong gợi cảm, uyển chuyển động lòng người.
"Vị mỹ nữ nào muốn phạt ta?"
Diệp Phàm gộp chung đám bạn nam của mình, đều gọi thành mỹ nữ hết.
"Vừa tới liền chiếm tiện nghi của chúng ta, phạt, nhất định phải phạt nặng ngươi!"
Cả đám nam nữ nhất trí, bắt đầu "mài dao xoèn xoẹt". Lưu Vân Chí ở thành phố này cũng có bối cảnh nhất định, hắn rất tự nhiên trong nhóm nhỏ này, tùy ý nói:
"Cứ tưởng ngươi còn muốn ở lại trong xe taxi một lúc."
Lời này vừa nói ra, làm không khí có chút lạnh nhạt. Mọi người ở đây đều biết, khi còn học đại học, Lưu Vân Chí và Diệp Phàm có chút ân oán. Hiện giờ hắn ở thành phố này phát triển thuận lợi, lại vô tình nói Diệp Phàm phải ngồi xe taxi mới tới đây, thái độ thực sự đã rất rõ ràng.
Các bạn học khác cũng chú ý tới tình hình nơi này, liền ngoảnh lại nhìn sang bên này. Nhưng Diệp Phàm không để ý gì, chỉ cười cười, không nói thêm.
"Ta đi ra ngoài đón Chu Nghị."
Vương Tử Văn chuyển chủ đề câu chuyện, sau đó xoay người rời đi.
Lâm Giai cùng hai bạn học nữ nói muốn đi mua đồ trang điểm, còn nói muốn tìm vài bộ trang phục hàng hiệu. Những người khác liền nói chuyện vui ngày xưa, không khí lạnh nhạt lại bị lãng quên, nhất thời lại ồn ào.
Nhưng trải qua chuyện vừa rồi, bầu không khí cũng có chút biến hóa. Không ai nhắc lại chuyện phạt Diệp Phàm, mà quay sang Lưu Vân Chí nói chuyện nhiều hơn.
Diệp Phàm khi còn học đại học dù là một nhân vật phong vân, nhưng sau khi ra trường, việc này không còn quan trọng nữa. Bây giờ, sự nghiệp có thành công hay không mới là vấn đề quan trọng nhất.
Thỉnh thoảng mọi người đưa mắt trông lại. Bên này chỉ còn lại vài người, mà những người đang ngồi này đều là bạn học tốt. Xung quanh Diệp Phàm đã có biến hóa.
Đối với điều này, Diệp Phàm vẫn rất thản nhiên, nhưng cuối cùng hắn cũng đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi, để tránh các bạn học khác gắn lên mình ấn ký đặc thù.
Đồ trang sức cùng trang phục hàng hiệu vĩnh viễn là câu chuyện mà bạn học nữ thích nhất. Bạn học nam nói từ chuyện bóng đá cho tới tin tức thời sự. Chủ đề của hai câu chuyện có sự khác biệt quá lớn.
Nửa giờ sau, 25 người tới tham gia họp lớp cũng đã đông đủ. Cả lớp có tổng cộng 33 người, trong đó có 3 người xuất ngoại du học, có 5 người vì một số nguyên nhân đặc thù mà không thể tới.
Trong buổi họp lớp này, mấy người khởi xướng trước tiên đứng lên đọc diễn văn, bầu không khí vô cùng náo nhiệt. Sau đó, mọi người chia thành những vòng tròn nhỏ, từng người riêng lẻ bắt đầu trò chuyện với nhau.
Rất lâu sau, mọi người mới rời khỏi phòng hội nghị nhỏ, sắp sửa nâng chén chúc mừng đoàn tụ. Không có sự sắp xếp, cũng không phân biệt thân quen hay xa cách, tất cả đều nâng cốc chúc mừng.
Diệp Phàm không ngồi chung một chỗ với đám người Lâm Giai và Lưu Vân Chí, mà rất tự nhiên ngồi ở một bàn khác.
Sau khi đọc diễn văn là thời gian tự do. Có người đi tới các bàn chúc rượu, cũng có người bị vây ở ngay tại bàn rượu của mình, không thể rời khỏi, liên tục bị chúc rượu.
3 năm đã xảy ra rất nhiều chuyện, mỗi người đều có biến hóa rất lớn. Có lẽ là bởi vì bị kích thích bởi cồn, không ít bạn học đều nói đến cuộc sống của chính mình, có người đắc ý cũng có người buồn phiền.
Có người căm ghét ông chủ mình hà khắc không ai sánh bằng, lúc nào cũng yêu cầu tăng ca, nhưng lương bổng lại ít đến mức đáng thương.
Có một bạn học nữ nói bạn trai mình là Quản lý một chi nhánh của một Công ty. Một bạn học khác lại nói, chồng mình được thăng lên làm Phó tổng giám đốc một công ty. Cũng có người nói hôn thê của mình là Nữ quản lý cao cấp nhất một ngân hàng.
Mà lại có nhiều người nghe xong thì rất lặng lẽ, rất nhiều người có cuộc sống không như ý muốn.
Trong đó có một bạn học nữ trông rất tiều tụy. Có người nói nàng gả cho người không yêu, hôn nhân không hạnh phúc, trượng phu cả ngày say rượu. Có bạn học đến thăm nàng, từng nhìn thấy trên thân thể nàng có những vết tím bầm.
"Nếu có cần trợ giúp gì, lúc nào cũng có thể tìm ta..."
Đối với bạn nữ tiều tụy này, lòng Diệp Phàm có chút trắc ẩn. Hắn còn nhớ khi học đại học, nàng rất trong sáng và hay ngượng ngùng, đứng ngoài sân bóng hò hét cổ vũ cho hắn.
Xem ra cuộc sống của nàng không được như ý. Nàng buồn bã nhưng cũng cảm kích gật đầu, nhỏ giọng nói một tiếng cảm ơn.
"Diệp Phàm ngươi trước hết hãy thay đổi chính mình đi đã..."
Người nói chính là bạn học có trượng phu được thăng chức Phó Tổng giám đốc một công ty, nhờ tác dụng của cồn mà không khách khí nói:
"Ngươi xem Lưu Vân Chí người ta thành đạt biết bao nhiêu."
Các bạn học trên bàn đều đồng loạt nhìn về phía Diệp Phàm, sau đó lại nhìn về phía bàn của Lưu Vân Chí cách đó xa xa, nơi đó đều là những người thành đạt.
"Diệp Phàm không phải ta nói ngươi, lúc trước học đại học ngươi đúng là một nhân vật, thế nhưng sau khi ra trường, tất cả đều thay đổi, không phấn đấu thì không được."
Ở bàn này, bạn học có bạn gái làm Nữ Quản lý cao cấp nhất một ngân hàng ra vẻ lên lớp.
Nhắc tới người bên bàn của Lưu Vân Chí, bên này có bạn học cảm khái, so với hồi học đại học, bây giờ thì mình vĩnh viễn không thể so sánh được nữa rồi.
Cũng có người căm ghét đời, vô cùng cực đoan, ngôn ngữ của rượu, nói những người áo gấm vinh quy đó, toàn là bọn người khoe khoang quyền thế.
Lại có bạn học nữ nói đùa Diệp Phàm, lúc xưa khi ở trường thầm yêu trộm nhớ hắn nhưng bây giờ có chút hối hận, tại sao lại không theo đuổi Lưu Vân Chí.
Vẫn là thành phố này, vẫn là những con người đó, thế nhưng lần họp lớp này tính tình mọi người có sự thay đổi rất nhiều.
Đề xuất Tiên Hiệp: Sư Huynh A Sư Huynh [Dịch]