Nói rồi tôi bò thẳng vào nhà, lén lút ngồi dưới cửa số đưa mắt nhìn ra vườn, thằng Khánh tìm khắp khu vườn nhưng chẳng thấy ai nên tức tối rống lên ầm ỹ:
- Bà nó, bố biết thằng nào bố đập chết.
- Con dám đập chết bố con hả Khánh. :sweet_kiss:
Tôi nói vọng ra vườn rồi trườn lên sô pha ở tầng 2 rồi nằm lỳ trên đấy, thằng Khánh chạy tít vào gầm lên: "Phen này mày chết với ông". Tôi cười thầm, không biết ku cậu có lên tầng 2 không, đang thấp thỏm nhìn xuống cầu thang thì có giọng Linh ngoài vườn:
- Thôi ra đi anh ơi, không có ai đâu.
- Anh chắc chắn có người bên trong mà, gia môn nhà nó bất hạnh. :hell_boy:
Vai run rẩy đến nổi nước mắt trào ra, tôi cười lăn cười bò, rơi từ sô pha xuống đất mà cười, nhưng phải nén tiếng cười lại kẻo lộ thì chết. Tiến lại tủ sách của gia đình thằng Khánh, tôi nỗ lực tìm cho ra một cuốn tôi có thể đọc trong mớ sách nấu ăn, làm đẹp, múa ba lê của bố mẹ nó. Hồi lâu sao, tôi chán nản vác cuốn 365 món ngon gia đình ra ngâm cứu. Những hình ảnh về các món ăn trong sách, mùi chân gà nướng thơm phức ngoài vườn làm bụng tôi kêu inh ỏi.
Một lát sau, có tiếng xe dừng trước cửa, chắc là anh Khoa và lão Giang đến. Đợi một lúc rồi tôi rón rén đi xuống dưới nhà, loáng thoáng nghe ngoài vườn có gì đó mà lão Giang lại la toáng lên. Lão bị mọi người gọi là giang mai cũng không sai, người như “ngọn nến trước gió” mà giọng thì cứ the thé. Tôi lén lút đi đến sau lưng lão Giang, định đưa tay bịt mõm thì anh Khoa gọi giật lại: :badsmell:
- Duy, mới đến hả chú?
- Dạ.
Tôi nhìn sang phía anh Khoa, chợt, tim tôi lỡ một nhịp. Não tôi ong lên khi thấy bên cạnh lão Khoa, Di đứng bẽn lẽn bên cạnh chiếc SH của nhỏ, trưa nay vui rồi.
Đề xuất Bí Ẩn: Vu hiệp Quan Sơn - Ma Thổi Đèn