Logo
Trang chủ

Chương 2

Đọc to

Giọng mẹ lạc đi, cố gắng tắt vội điện thoại để che giấu tiếng sụt sùi, lần nào cũng thế. Đâu phải tôi không muốn về, nhưng mỗi lần về, nhất là vào những ngày tết, nhìn bố mẹ cố gắng dùng chút tiền ít ỏi để mua chút vật dụng, mứt, bánh kẹo để cúng tổ tiên.

Còn về phần bố mẹ, ngay cả bộ quần áo mới cũng không mua được. Những lúc như thế tôi chỉ biết ngồi một góc hút thuốc, cảm giác bản thân quá vô dụng. Vì thế mà số lần về nhà của tôi ngày càng thưa thớt, điên cuống làm việc để kiếm tiền, và phải sống trong cảnh "Mỗi mùa xuân thêm một lần dối mẹ".

Tết tôi cũng nằm nhà nấu mỳ gói chứ không về quê, tiền đâu mà về, ở lại cũng không có tiền chơi bời gì.

- Ví tôi mà đổi thời gian được, đổi cả thiên thu tiếng mẹ cười.

Nằm trong căn phòng trọ chật hẹp, tôi vẫn nghêu ngao những câu thơ mà tôi đã vô tình đọc trên mạng. Nhiều khi miệng đọc mà mắt cứ rơm rớm vì nhớ nhà.

- Bác lại gọi mày hả Duy? – Thằng Hoàng mở cửa bước vào, trên tay là hai hộp cơm trước ngõ, chút nắng le lói của buổi sớm làm tôi nhắm tịt mắt lại.

- Sao hỏi vậy?

- Tao sống với mày 4 năm rồi, lúc nào bác gọi xong mày chả hú mấy câu đó. – Tôi ở trọ chung với nó từ lúc lên đại học năm 2.

- Tao ngâm thơ hiểu chưa thằng chó, có mà mày hú ấy.

- Mặt thằng Hoàng nghiêm lại hỏi tôi:

- Mày định ở đây đến khi nào, trốn tránh mãi được à. Ngày tết mà mày cũng không về, các cụ cần mày chứ các cụ cần chó gì tiền của mày.

Đề xuất Voz: Tôi Thay Đổi Từ Khi Có Siêu Năng Lực
BÌNH LUẬN
Đăng Truyện