Logo
Trang chủ

Chương 3

Đọc to

Đồ phải gió, mồm mép lươn lẹo vãi. Tôi không biết đánh phỏm chứ có phải tôi không muốn chơi đâu, trước giờ tôi chỉ biết đánh mỗi tiến lên thôi. Ngồi nhìn chúng nó chơi một lúc, đến 9h thì tất cả đứng dậy chuẩn bị làm việc. Và khách hàng của chúng tôi hôm nay là một cô gái trông khá đầy đặn, tất nhiên là theo nghĩa đen.

- Em đến thu âm ạ, Ngọc Vi.

Tôi nhìn lướt qua danh sách, Ngọc Vi 9h, vậy là đúng rồi.

- Ok, vào việc thôi.

Thu âm ba bài, của Bích Phương, cũng khá dơn giản. Cô này có chất giọng khá, nội lực nhưng lên cao thì hơi phô. Cũng không phải chỉnh sửa gì nhiều, cơ bản là giọng cô này làm ca sĩ thì không được chứ đi hát kara thì thoải mái. 380k cho 1 tiếng làm việc và cả mix. Ngồi đợi lão Giang mai xong việc rồi chúng tôi bắt đầu giải tán, Tôi và thằng Khánh được về, một ngày bọn tôi thường làm khoảng hai kèo thôi, còn Linh và Giang là dân chuyên, làm việc với anh Khoa lâu rồi nên ngồi đấy làm cả ngày.

- Ê ku, về nhà tao không?

- Về làm gì thằng khỉ gió?

- Thì trẫm thấy khanh ăn mỳ gói nhiều dễ bị nổi mụn nên trẫm đặc cách cho khanh được ngồi lên long sàng dùng bữa cùng Trẫm, sáng bố tao nấu nồi cháo gà to lắm, giờ bố mẹ tao ở công ty hết rồi. Đến ăn với tao cho vui.

- Vậy thì được, người đâu, hộ giá.

Gia đình thằng Khánh cũng ngược đời như tính cách của nó, mẹ làm ngân hàng, còn bố lại làm đầu bếp cho một khách sạn 4 sao, vì vậy việc ăn uống trong gia đình nó đều do bố nó làm chủ, kể cũng vui. Không phải lần đầu tiên tôi đến nhà thằng Khánh nhưng vẻ sang trọng của nhà nó vẫn làm tôi choáng ngợp.

- Vào ăn mày thằng chó, ngồi đó cạp oxy chống đói à?

- Đợi chút, tao vào ngay.

Đề xuất Voz: Cô gái chạy ra khỏi lớp và biến mất
BÌNH LUẬN