Tôi vuốt cằm, đây là thói quen mỗi khi có chuyện cần suy nghĩ. Lúc nhỏ, tôi thường mơ ước được ra ngoài, được đến nhiều nơi, được thấy nhiều điều mới lạ bên ngoài. Nhưng khi lớn, tôi mới hiểu được, con đường dài nhất cuộc đời này là đường về nhà. Di im lặng, tôi cũng im lặng để mặc dòng suy nghĩ vô định hình đang chậm rãi trôi trong đầu. Bất chợt, tay tôi ươn ướt…1 giọt…2 giọt…Hàng triệu giọt mưa rơi xuống trong lúc chúng tôi ngẩn người.
- Ôi, mưa rồi, vào nhà Di ơi. :spiderman:
Tôi và nhỏ tất tả chạy vào nhà, má nhỏ hơi đỏ, có lẽ vì không quen với cách xưng hô thân mật của tôi. Bên lão Khoa cũng chẳng khá khẩm gì, lục đục thu dọn bàn tiệc vào nhà. Di đi thẳng vào nhà vệ sinh trên tầng hai, trong lúc mọi người đang tất bật chuyển đồ vào nhà, tôi đi lên tầng 2 theo Di.
- Ê Duy, ra giúp bọn tao coi. – Thằng Khánh gào lên.
- Tao lên lau người đã, ngoan đi anh thương. – Tôi giả ngơ đi thẳng lên tầng 2.
Sau khi lau người xong, tôi bước ra khỏi phòng thằng Khánh, định đi xuống nhà thì thấy Di ló đầu ra khỏi cửa, thấy tôi nhỏ vội đóng sập của lại. :ops:
- Duy ơi, lấy giúp mình cái áo khoác với. – Di nói vọng ra.
- Làm gì?
- Cứ lấy giúp mình đi.
Đề xuất Voz: Tuổi trẻ của Tôi