Giờ thì tôi nghĩ ra rồi, Di mặc váy trắng, lại dính mưa thì có hơi…...Tôi lúng túng đi xuống nhà, lão Giang đang ngắm nghía hai đĩa bánh mochi tôi và Di đặt trên bàn. Tôi vội lên tiếng ngăn lão:
- Ê ê, tránh hai cái đĩa ra nhé. – Lão giang vội đưa tay aly61 hai cái đĩa rồi quay sang chất vấn:
- Cái này của chú à, đâu ra, sao lại có hai cái.
- Của Di đó. - Tôi quyết định nói thật.
- Á à, đồng chí khôn hồn thì khai ra nhé, đừng ép tôi phải dùng nhục hình.
- Kể sau đi, Khánh, cho tao mượn cái áo khoác.
- Trên phòng tao ấy, làm gì?
Tôi không trả lời, đi thẳng lên phòng thằng Khánh, nó có khá nhiều áo khoác, nhưng để tìm một chiếc để Di có thể mặc vừa cũng hơi khó. Cuối cùng, tôi quyết định lấy một chiếc áo khoác da trông khá đơn giản, mong là Di mặc vừa. Tôi để áo khoác trước của rồi nói với nhỏ:
Đề xuất Đô Thị: Mệnh Danh Thuật Của Đêm