Logo
Trang chủ

Chương 29

Đọc to

- Thôi đi, mình không thích thế, tiền mình cũng xoay sở được rồi.

Tôi đẩy tay nhỏ ra, cảm giác thật khó tả, lành lạnh và rất dễ chịu khi tay chúng tôi chạm vào nhau. Tôi chẳng còn biết trái đất tròn hay méo, bạn nào trong lớp lấy nỏ thần của An Dương Vương hay bất cứ chuyện gì khác nữa. Tôi chỉ biết, tay tôi đang chạm vào tay em, trời ạ! Lão Khoa chỉ ngồi nhìn, có vẻ vì bất ngờ quá nên lão không kịp phản ứng.

Bỗng dưng, cánh cửa bật ra. Người yêu của nhỏ lạnh lùng đứng trước cửa nhìn chúng tôi, cả hai vội thu tay về như hai đứa trẻ làm việc xấu vừa bị bắt quả tang, phen này đúng là tình ngay lý gian thật rồi. Anh ta nhíu mày hỏi Di:

- Anh thấy em vào hơi lâu nên đi theo, có chuyện gì không? :sogood:

- Hì, tội ghê, anh ra trước đi em ra sau, hôm trước em quên đem theo tiền, mượn tạm nên giờ trả. – Nhỏ nghĩ cớ nhanh thật.

- Ừ, anh đi trước.

Anh ta thỏng thả bước ra ngoài, nhỏ vội đứng dậy, dúi vào tay tôi tờ 500k rồi vội vàng nói:

- Duy cầm đi, nếu không thích thì sau này cứ trả cho anh Khoa là được. :baffle:

Nhỏ quay lưng bỏ đi, tôi vẫn ngồi đấy, một mình, cảm nhận cái lạnh của buổi sớm đang chậm rãi tràn qua khung cửa sổ, hơi ấm còn đó nhưng người thì đã đi rồi. Lặng lẽ ra ngoài cùng lão Khoa, người mà nãy giờ chỉ ngồi im như tượng, thằng Khánh tò mò tiến lại hỏi:

- Ê ái khanh, nhỏ đó tìm mày làm gì thế?

Đề xuất Tiên Hiệp: Vĩnh Hằng Thánh Vương [Dịch]
BÌNH LUẬN