- Đồ mày nhờ đây, về cẩn thận nhé ku. – Thằng Khánh đưa bộ cờ và cái mp3 đã được gói gọn trong túi cho tôi. :ah:
- Đây anh có chút quà gửi hai bác nhá. – Lão Giang lấy từ trong balô hộp bánh Custas rồi đưa tôi. :smile:
- Anh Duy đem theo cái này về quê nhé, chắc ở đấy trời cũng mưa. – Linh huơ huơ cây dù trước mặt tôi.
Trước khi đi, anh Khoa có kéo tôi ra một bên:
- Có chuyện gì ạ, sắp đến giờ xe chạy rồi.
- Cảm ơn chú vì chuyện khi sáng, anh tính không sai mà.
- Tính gì?
- Thôi không có gì, chú đi đi. Hắc hắc, nước sâu ba ngàn thước chứ vớt được mấy muôi. :confused:
Tiếng cười của lão khuất xa theo từng bước chân, tôi thong thả bước lên chuyến xe về nhà. Khi tôi rời xa gia đình vào một sáng mùa đông lạnh giá, trong balô ngoài vài bộ quần áo cũng chỉ có một cặp kính và một tập thơ chép tay của người chị ở cạnh nhà. Trong giấc ngủ chập chờn, chuyến xe đang lao vun vút trong màn mưa bỗng mờ đi, những vần thơ của một năm trước cứ hiện lên:
“Người ra đi đầu không ngoảnh lại
Sau lưng thềm nắng lá rơi đầy”