Logo
Trang chủ

Chương 32

Đọc to

Hơn 8h30 tối, bố mẹ rưng rưng tiễn tôi lên thành phố trở lại, chiếc ba lô được nhét đầy bánh trái và sữa.
Bố mẹ sợ tôi làm mà bỏ bê ăn uống nên căn dặn kỹ lắm, dù có lớn đến mức nào đi nữa thì trong mắt họ, tôi vẫn là thằng Dế ngày nào vẫn còn ở truồng chạy quanh nhà.
Chiếc xe trở mình lao đi trong đêm tối, đem theo cả những giấc mơ của đời người, rơi rụng theo từng vệt sao rơi.

Chiếc xe đêm thong thả vào bến, tôi hít một hơi sâu, không khi tràn vào căng đầy lồng ngực, tận hưởng chút tĩnh lặng cuối cùng của đêm trước khi bước ra ngoài, hoà vào thế giới náo nhiệt của thành phố.
Nhẹ nhàng lấy điện thoại ra, không tin nhắn cũng chẳng có cuộc gọi, không gì cả.
3h50 sáng, tôi đang rảo bước dọc những quán điểm tâm sáng vừa mới mở cửa, tôi không thể về nhà vào giờ này, thằng Hoàng bị khó ngủ, làm phiền nó mai đi làm không được thì toi.

Tôi dừng lại bên một xe hủ tiếu bán suốt đêm, đắn đo gọi một phần để cứu đói, số tiền tôi còn cũng không nhiều lắm.
Làn khói nhạt nhoà quấn quanh người, 4h sáng, ngồi bên tô hủ tiếu khói bốc nghi ngút, vừa ăn vừa nhìn ngắm những con đường dài cô quạnh, cũng là một cái thú của đời người.
Trả tiền cho tô hủ tiếu xong, tôi chán nản bước đi, căn bệnh viêm màng túi quả là chẳng chừa ai bao giờ.

Đề xuất Tiên Hiệp: [Dịch] Sơn Hà Tế
BÌNH LUẬN