- Các khanh bình thân.
- Thế lần này về quê ra sao hả Duy? – Lão Giang tò mò hỏi.
- Vui, lần này về em thấy mình đỡ tệ.
- Anh nói về từ trước đi không về, giờ hối hận rồi chứ gì, gớm, từ nay chăm về nhà hơn đi. – Lão Giang bĩu môi đỏng đảnh nói.
- Mày im giùm tao đi Giang, giọng mày như con vịt ý. – Anh Khoa đi từ phòng riêng ra nói.
- Em chào anh Khoa mới lên ạ, Linh đâu rồi để em chào nốt?
- Linh hôm nay nghỉ rồi, bỏ tao một mình, ôi cuộc đời. – Thằng Khánh ngồi ôm vỗ bụng lão Khoa than thở, dạo này lão phát tướng nên vỗ bụng sướng thôi rồi.
- À Duy vào đây anh nhờ chút chuyện.
Tôi hăm hở theo lão vào trong, hôm nay tâm trạng tôi khá tốt.
Chợt lão lấy trong bóp ra tờ 100k dúi vào tay tôi, vô thức cầm lấy, tôi hỏi lão:
- Ủa, khi không đưa tiền em làm gì?
- Khi không đâu mà khi không, từ từ nghe anh nói. Tình hình là hai hôm nay cả vợ anh lẫn Di đều bị ốm, vì thế anh cứ phải chạy đi chạy lại hai chỗ suốt. Tất nhiên là không thể chu toàn hết được, anh cũng mệt phờ người. Giờ anh cho chú nghỉ hôm nay, việc của chú là đi mua thuốc rồi đem đến nhà cho Di, nhớ phải nhìn thấy nó uống nhé. Rồi ngồi đó đến hết ngày, coi nó giúp anh, anh còn phải lo cho vợ. Nó có đuổi cũng không được đi nhớ, cứ bảo anh Khoa dặn. – Lão làm một hồi tiểu liên thẳng vào mặt tôi.
- Sao em lại phải đi?
Đề xuất Bí Ẩn: Thiên Tài Câu Lạc Bộ