- Vì anh tâm đắc chú nhất. Thôi, không nói nhiều nữa, chú cú đi cho anh.
- Nhưng lỡ Di đuổi em ra thì sao, đâu thể mặt dày ngồi mãi được?
- Chú cứ yên tâm, để anh giở ba tấc lưỡi làm thuyết khách cho chú thì chuyện gì cũng xong.
Tôi buồn bực ra ngoài, bỗng dưng lại phải đi làm osin cho Di, tôi có nghe lão lẩm bẩm trước khi ra khỏi phòng: ” Hắc hắc, tôi với ông cũng đấu nhau rồi, để xem là Trọng Đạt mưu sâu hay là Vũ Hầu kế hiểm đây”.
Điệu cười của lão làm tôi gai hết cả sống lưng, nghe như mấy lão già trong phim chưởng vậy.
- Ê, mày đi đâu thế ku. – Thằng Khánh vỗ vai tôi tò mò hỏi.
- Thôi,Khánh tướng quân cứ ở lại thủ thành vui vẻ, lão nạp có chuyện phải đi trước, cáo từ.
Tôi bỏ thẳng ra ngoài, miễn việc thằng Khánh hỏi han lại khó trả lời.
Thơ thẩn dắt xe ra ngoài, tờ giấy anh Khoa đưa vần nằm trong túi.
Nội dung của mảnh giấy bao gồm địa chỉ nhà của Di, các loại thuốc cần mua, lại còn phải mua cả kẹo nữa chứ, khi không lại vướng cái kiếp osin.
Khi thuốc và kẹo đã nằm yên vị trong túi, tôi bắt đầu đi tìm nhà Di.