Logo
Trang chủ

Chương 39

Đọc to

ôi nói dối, ăn chung với nhỏ chắc tôi cũng chả ăn được gì vì bận nhìn Di rồi. Nhỏ ăn một cách từ tốn, thỉnh thoảng lại nhìn sang phía tôi đang ngồi rồi ngượng ngùng cúi đầu khi phát hiện tôi cũng đang say sưa nhìn nhỏ. Bữa ăn kết thúc một cách chóng vánh, chắc Di ngượng, tôi cũng hơi khiếm nhã thật.

- Nghỉ đi, mình rửa bát cho, Di đang ốm mà.

- Bỏ nha, để mình tự rửa, có ốm nặng lắm đâu.

- Cứng đầu, rửa nhanh đi rồi nghỉ, để mình giúp nha?

- Thôi nha, Duy giúp còn làm lâu hơn.

Tôi ung dung ra ngoài, bỗng dưng nhớ lại, Di chưa uống thuốc, phải có lý do thì lão Khoa mới bảo tôi bắt Di uống. Tôi bước vội vào trong nói với nhỏ:

- Di ơi, tí quên, uống thuốc chưa? - Nhỏ giật mình quay đi, có vẻ hơi bối rối.

- Tui uống sau nha, mới ăn xong mà.

- Uống giờ đi.

- Không?

- Thế mình nói với anh Khoa nhé? - Di nhăn mặt, có vẻ nhỏ hơi nghe lời anh Khoa thì phải, chỉ là họ hàng xa thôi mà? :misdoubt:

- Uống thì uống, nhưng đắng lắm.

- Mình có để sẵn kẹo đó, đắng gì nữa.

Đề xuất Tiên Hiệp: Đệ Tử Của Ta Tất Cả Đều Là Đại Đế Chi Tư
BÌNH LUẬN