- Duy đến đây làm gì? :shame:
- À thì... Chuyện nó khó nói lắm. Sao Duy biết nhà mình, rồi đến làm gì, thành thật khai báo nha. - Di chăm chú nhìn tôi làm tôi bối rối liếc đi nơi khác, chẳng biết phải trả lời thế nào. Bí quá tôi đành đánh giở trò cuối:
- Di gọi cho anh Khoa là hiểu, thế nhé.
Tôi huýt sáo quay đi nơi khác, trong lúc đó, nhỏ lấy điện thoại gọi cho lão Khoa. Ngồi vểnh tai nghe ngóng, đáng tiếc tôi chẳng nghe được gì vì khoảng cách xa. Tôi đưa mắt nhìn theo từng cử chỉ của Di, cái vén tóc hờ hững, nét mặt thờ ơ của nhỏ đẹp làm sao. "Yêu nhau yêu cả đường đi", cũng chẳng sai. Nghe chừng trong điện thoại lão Khoa nói gì làm nhỏ tức giận lắm, đứng đó giậm chân, bậm môi cả buổi làm tôi nhịn cười mém sặc. :stick:
- Cười gì mà cười. - Di nhìn tôi hờn dỗi.
- Cười hồi nào, ngáp oxi chứ không phải cười.
- Mà mình hỏi Duy nhé?
- Hỏi đi.
- Sao Duy lại đồng ý với anh Khoa, Duy có thể từ chối mà, việc gì phải sang đây? - Đôi mắt hấp háy của nhỏ như gắn chặt vào tôi.
- Vì trách nhiệm, mình không nghĩ một đứa ngốc xít có thể tự chăm sóc bản thân khi bị ốm. :badsmell:
- Duy dám bảo tui ngốc hở?
- Ờm, chắc Di không ngốc đâu nhỉ. Thôi, trưa rồi, ăn trưa rồi uống thuốc đi nè.
- Duy ăn chưa, vào ăn luôn nha?
- Thôi, mình ăn rồi, Di cứ tự nhiên.
Đề xuất Voz: Trong Xóm Có Vong Em Phải Làm Sao