Lại một ngày nữa trôi qua. Nhạt nhẽo, buồn thật. :tire:
Tôi thầm nghĩ thế khi ngồi trước ánh mắt có vẻ khác lạ của Anh Khoa trong hàng tiếng trời. Hôm nay thái độ của lão rất lạ, thấp thỏm dòm trước ngó sau, mắt đảo liên tục về phía tôi, tay chân lúng búng. May là lão chỉ ngồi một lát rồi về nhà, nhưng trước khi đi lão có gọi tôi lại:
- Hết nhìn chằm chằm rồi lại gọi đến đây, gì nữa bố?
- ...... - Lão không nói gì, gật đầu vỗ nhẹ vai tôi rồi bước ra ngoài. :ops:
Quay xe ra về, trong đầu tôi vẫn còn rất nhiều dấu hỏi lớn về thái độ của lão Khoa trong suốt hôm nay. Nhưng thôi, chắc lão thua độ ấy mà. Cơn gió thu lành lạnh thổi qua người hoà cùng chút mưa lâm thâm cố hữu nơi này chợt khiến tôi thấy hơi thảng thốt. Dường như tôi đang đi một cách vô định, không có một con đường cụ thể nào được tôi vạch ra cho mình, dường như, tôi sống chỉ để tồn tại như một viên sỏi bên đường, vô cảm. :nosebleed:
Phục vụ xong một bàn sinh nhật sớm trước khi sang nhà hàng, nghe một anh trong đấy mà tôi quen tiết lộ là sang bên kia để tạo điều kiện tỏ tình cho một thằng trong nhóm, hạnh phúc thật. Anh Lam gọi giật sang khi tôi vừa bước vào:
- Duy, lại anh bảo.
- Dạ sao anh?
- Anh để ý bên kia là hai đứa chú quen đúng không? – Lão hất hám chỉ sang phía góc trái, khuất nơi tôi đang đứng. Đưa mắt nhìn theo, Di và Liễu đang ngồi cùng nhau, có vẻ như Di đang uống rượu thì phải, ánh sáng chỗ ấy tệ quá.
- Dạ, bạn em.
- Thế thì anh cho chú nghỉ, qua đó ngồi với chúng nó đi.
- Dạ….?
Đề xuất Tiên Hiệp: Chiến Chùy Pháp Sư (Dịch)