Logo
Trang chủ

Chương 47

Đọc to

- Nãy đến giờ anh thấy đôi ba thằng lảng vảng quanh bàn đấy rồi, tý nữa hai con kia say kiểu gì nó chả a lê hấp. – Tôi làm ở đây đủ để hiểu câu a lê hấp này của lão nghĩa là gì. :sogood:

Tôi lặng lẽ bước về phía bàn của Di, nơi nhỏ đang nốc rượu như nước lã trước ánh mắt ái ngại của Liễu, nhưng em không ngăn nhỏ lại. Vốn dĩ định tiến đến ngồi với hai đứa, nhưng bước chân tôi bỗng khựng lại. Tiếng nhạc chát chúa trong bar không thể nào che lập được từng câu nói của Di lọt vào tai tôi: "Hức, ông Duy đó có là cái gì của tui đâu, vậy mà anh Vỹ cứ…."

Ánh mắt Liễu có chút hoảng hốt khi nhận ra tôi đang đứng gần đó, cười nhẹ thay cho lời chào, tôi bước về một góc trống gần đó, nhàn nhã đứng một mình, trông chừng cho nhỏ vừa uống rượu vừa xỉ vả tôi. Lúc đầu có hơi hụt hẫng trong lòng, dần dần trở thành sốc, rồi tuyệt vọng, sau cùng lại thấy bình thường, chẳng còn cảm giác gì nữa, chắc cũng quen rồi. Thời gian trôi qua thật chậm khi đứng một mình giữa cái chốn này. :sad:

Tôi bước lại, mắt không rời khỏi đồng hồ sau cái vậy tay của Liễu ra hiệu cho tôi đến chỗ nhỏ đang ngồi, 8h20 rồi.

- Có chuyện gì à? – Tôi không giữ được thái độ của mình nữa, thì buông vậy.

- Ông giúp tui đưa con heo này ra xe với, nó say quá rồi, vả lại….. – Liễu đưa mắt nhìn xung quanh, có vẻ hơi con bé này vẫn nằm trong tầm ngấm của bọn tình 1 đêm từ nãy đến giờ. :what:

- Ờm, đi ra trước đi.

Đề xuất Voz: Ma ban trưa - thể loại tâm linh
BÌNH LUẬN