Logo
Trang chủ

Chương 5

Đọc to

Anh Lam là người đã nhận tôi vào làm việc ở quán bar. Anh là một người dễ tính, và thường xuyên bị mọi người trêu chọc vì cái tên có phần nữ tính của mình, Nguyễn Phúc Như Lam.

Trở lại vấn đề chính, tối nay tôi gặp một rắc rối lớn, một tay đại gia nửa mùa. Khách loại này tôi gặp khá nhiều, loại trưởng giả học làm sang thì có gì to tát. Anh ta đi cùng 3 người bạn, 2 nữ 1 nam. Ban đầu họ gọi thức ăn và nhờ tôi ký mời, mỗi nhân viên đều có tiêu chuẩn ký mời khác nhau nên tôi cũng thoải mái ký. Nhưng về sau, khi anh ta gọi rượu mới là phần đáng cười. Gọi hẳn một chai Chivas 18, tôi cũng vui vẻ vào lấy nhưng thú thật, tôi chẳng biết anh ta có biết giá của nó không. Vẫn biết coi thường khách hàng là không nên, nhưng với thái độ như thế thì ai mà ưa cho được.

Anh ta không mở mà cầm chai rượu ngắm nghía, quay lên quay xuống gần 5 phút rồi quay ra nói với tôi:

- Địt mẹ, rượu giả, đổi chai khác cho tao. Làm ăn gian dối lừa người khác à.

- Dạ xin lỗi, để em vào lấy chai khác cho anh.

Quy tắc phục vụ là phải thuộc lòng từ xin lỗi, dù bạn không sai, đơn giản vì khách hàng là thượng đế. Có một mẹo được lưu truyền khắp các quán bar để xử lý kiểu khách thế này. Tôi đem chai rượu vào hỏi lão Lam, lão ung dung chỉ tôi:

- Lần sau gặp loại khách kiểu này, em cứ đi vào rồi đem chai rượu này ra lại cho nó. Cái loại ấy thì biết mẹ gì mà phân biệt rượu giả với rượu thật. Ngay cả phép thử rượu cơ bản nhất cũng đéo biết mà cứ làm dáng. Bar mình mà kinh doanh rượu giả thì làm gì có ngày hôm nay.

- Dạ, em hiểu rồi.

Tôi thủng thẳng đem chai rượu ra nói với anh ta:

- Dạ đây là rượu của anh, đây là lỗi bên em ạ. Em xin lỗi.

Thằng chả gật đầu ra vẻ hài lòng rồi ba hoa với mấy người bạn:

- Đấy, mọi người xem, đây là rượu thật này, định lừa ông mày mà dễ à.

Đề xuất Tiên Hiệp: [Dịch] Cẩu Thả Thành Thánh Nhân, Tiên Quan Triệu Ta Chăm Ngựa
BÌNH LUẬN