Vội vã dắt xe ra cửa, Liễu vẫn đứng nhìn theo, nụ cười thoáng qua mắt em, vụt mất theo những giọt mưa cuối cùng rơi nhẹ xuống vai tôi. Chút ấm áp từ cuộc nói chuyện với cô nàng trẻ con kia cũng không đủ sức làm ấm cõi lòng tôi lúc này. Một mình phóng xe giữa cái lạnh se người của mưa đêm, chợt tôi thấy, bản thân mình không thuộc về nơi đây. Cuộc sống ở nơi này không đơn giản như lúc trước tôi đã nghĩ, và lại càng phức tạp hơn khi dính vào chuyện tình cảm. :sad:
Có lẽ ngày mai, tôi và nhỏ sẽ lại bình thường với nhau, Nhỏ chắc sẽ không nhớ, và tôi cũng không nói. Mọi chuyện hôm nay cứ để nó trôi đi, biến mất giữa cuộc đời hai ta, một chút lạnh lẽo không làm nên mùa đông nhỉ. Mai này, cả hai sẽ lại bình thường với nhau vậy, những lời nói cũng như nước đổ lá khoai, chưa từng đọng lại. Thôi thì:
"Cứ lừa dối để anh đây còn mải mê quên đường về
cứ lừa dối để đôi ta còn ôm ấp mộng say
rồi mai em ra đi không trở lại
mình anh câu ăn năn lời sám hối
tìm nhau ta tìm nhau suốt kiếp rồi chia tay tình cờ
Cứ lừa dối đi để mai đây anh còn những giấc mộng đẹp
cứ lừa dối đi để chia tay còn những kỉ niệm vui
tìm quên trong hư hao đời mộng mị
tìm quên trong men cay lời gian dối
rồi mai khi tỉnh giấc còn mê mãi nụ hôn đầu"