Logo
Trang chủ

Chương 61

Đọc to

Cái lap top được đặt xuống trước mặt tôi, và Linh không nói điêu chút nào, chiếc ví này bằng tiền dằn túi trong 3 tháng của tôi là ít. Di cũng thiệt là, muốn đốt tiền thì đi làm từ thiện đi chứ, tặng tôi làm gì không biết.

- Duy, ngồi xuống….Nói tường tận cho anh nghe….Chú mày có làm gì….Phạm pháp không? – Lão Giang lắp bắp nói với tôi. :ops:

- Làm gì có, trí tưởng tượng ông sao mà phong phú thế. Cái này của Di tặng.

- Sao nhỏ ý lại tặng chú mày?

- Ai biết.

Câu trả lời của tôi đã thu hút ánh mắt của anh Khoa, lão thoáng nở một nụ cười bí ẩn, rồi bước ra ngoài. Có lẽ, lão đã biết được gì đó, cảm giác xa lạ giữa tôi với anh Khoa đang ngày một lớn dần lên, lão dường như chẳng còn là anh Khoa hiền lành mà tôi từng biết khi. Khi liên quan tới Di, có thứ gì đó trong lão đã bộc lộ, thứ gì đó lạnh lẽo và u ám mà tôi không muốn biết.

- Thôi, anh là anh hiểu rồi đấy, của chú đây.

Lão Giang đưa ví cho tôi với ánh mắt mờ ám, chắc lão hiểu lầm chuyện giữa tôi và Di. Chẳng buồn giải thích, tôi bước vội vào phòng nghỉ, sự im lặng có thể đánh thức dòng suy nghĩ một cách nhanh chóng. Nếu biết món quà tưởng như đơn giản kia của Di lại giá trị đến thế, tôi đã chẳng nhận. Thôi kệ, dù sao ví của tôi cũng cũ mèm, cứ dùng vậy. Lại nợ Di thêm một lần nữa rồi.

Tài sản trong ví tôi cũng chẳng có gì nhiều, chứng minh thư, một tấm ảnh kỷ niệm và vài đồng lẻ. Nhìn hai tờ 50k nhàu nhĩ dọn đến nơi ở mới, nụ cười chợt nở trên môi, buồn.

Đề xuất Voz: Những câu chuyện tình yêu
BÌNH LUẬN