Đã 4 ngày kể từ khi cơn sốt triền miên quấn lấy tôi, đó là cả một quá trình dài, chịu đựng trong sự cô độc. Chỉ có ba người biết tôi bị ốm: thằng Hoàng, anh Khoa và anh Lam. Tất cả những gì tôi có thể làm là nằm một chỗ rên rỉ đợi những cơn đau đầu qua đi, khổ thật. Chút cháo trắng thằng Hoàng nấu khi nãy đã được tôi chén sạch trong vài phút, cái bụng đầy ứ làm tôi khỏe hơn đôi chút, đang đi rửa bát thì có tiếng gõ cửa, tôi chậm chạp bước ra.
“Anh nhớ em ngồi áo trắng thon
Ngàn năm còn mãi lúc gần quen
Em gầy như liễu trong thơ cổ
Anh bỏ trường thi lúc thịnh Đường
Anh nhớ sông có nguyệt lạ lùng
Có trời lau lách chỗ hư không
Em tìm âu yếm trong đôi mắt
Thấy cả vô cùng dưới đáy sông
Anh nắm tay cho chặt tiếng đàn
Tiếng mềm hơi thở, tiếng thơm ngoan
Khi nghe tiếng lạnh vào da thịt
Nhớ tiếng thơ về có tiếng em”